Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 366:




Vương Minh tin chắc rằng, lần này chỉ cần có được hạng mục Tình yêu khuynh thành, tiếp đón sĩ quan Trấn Huy nhất định có thể lôi kéo anh ta đứng về phía mình.
Đến lúc đó, dựa vào danh tiếng của sĩ quan Trấn Huy cũng đủ để áp chế Diệp Huyền Tần.
Dù sao, tại một quốc gia mà nhà nước vẫn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, thế lực của tư nhân là không đáng nhắc tới.
Trịnh Quốc Khánh mừng rỡ, đồng thời khâm phục Vương Minh.
Vương Minh thật không hổ là Vương Minh, thật sự rất quyết đoán.
Tên Diệp Huyền Tần khiến ông ta vô cùng nhức đầu, ở trong mắt Vương Minh lại không đáng nhắc tới.
Đây mới là sự kiêu hùng đích thực!
Vương Minh nhìn thời gian nói: “ Cũng sắp đến lúc công bố kết quả rồi.”
Tử Hàm đứng dậy đi tới bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài nói: “Thám tử trở lại rồi.”
Vương Minh cười nói: “Hy vọng tin tức mà anh ta đem về sẽ không làm tôi thất vọng.”
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của thám tử truyền từ cửa vào: “Vương Minh, là thuộc hạ.”
Tử Hàm nói: “Vào đi.”
Cửa bị mở ra nhưng thám tử cũng không bước vào…anh ta không có tư cách bước vào.
Tâm trạng Vương Minh đang rất vui, ông ta nói: “Không sao vào đi.”
Thám tử vừa mừng vừa lo, rụt rè đi vào.
Vương Minh nói: “Nói đi, Diệp Huyền Tần có giao hạng mục Tình yêu khuynh thành ra không?”
Thám tử hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không giao.”
Ừ?
Vương Minh run run tay, cau mày nói: “Sao có thể như vậy?”
“Tôi đã từng điều tra gia đình Từ Huy Hoàng, dựa vào tính cách gia đình ông ta, chỉ cần không di dời phần mộ mẹ của ông ta thì cho dù có chết ông ta cũng đồng ý.”
“Hạng mục Tình yêu khuynh thành so với tính mạng của ông ta còn quan trọng hơn sao?”
Thám tử nói: “Vương Minh, nhà họ Từ không chỉ không di dời phần mộ của ông ta ra khỏi Lăng Viên mà còn chôn ở vị trí đầu tiên.”
“Ở vị trí đầu tiên cùng tổ tiên nhà họ Từ?”
Cái gì?
Ánh mắt sắc bén của Tử Hàm và Vương Minh đều nhìn về phía thám tử.
Tình báo này, thật sự quá giả, giả không thể nào giả hơn.
Nhà họ Từ sao có thể để một người ngoài chôn ở vị trí đầu tiên trong phần mộ tổ tiên? Không sợ thiên hạ chê cười?
Thám tử đang đùa với mình sao?
Nhưng anh ta lấy đâu ra lá gan để đùa bỡn mình?
Vương Minh vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra? Khai báo thành thật từ đầu?”
Thám tử nói: “Thật ra thì ân nhân cứu mạng sĩ quan Trấn Huy chính là mẹ của Từ Huy Hoàng.”
“Có sĩ quan Trấn Huy làm chỗ dựa cho bà ấy, nhà họ Từ sao dám lạnh nhạt với cho cốt của bà ấy chứ?”
Tử Hàm và Vương Minh ngẩn người nhìn nhau!
Chuyện này sao lại có thể trùng hợp như vậy, mẹ của Từ Huy Hoàng vậy mà lại là ân nhân cứu mạng sĩ quan Trấn Huy.
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là Vương Minh thua rồi, ông ta một lần nữa lại không đánh bại được Diệp Huyền Tần.
Vương Minh cũng không nhớ được, bản thân đã bao lâu rồi không trải qua cảm giác thất bại, nhưng khoảng thời gian gần đây, ông ta hết lần này đến lần khác thua Diệp Huyền Tần, điều này khiến ông ta chịu rất nhiều đả kích.
Ngay cả Tử Hàm cũng cũng phải thở dài: “Tên nhãi đó, rất kỳ lạ.”
Trịnh Quốc Khánh có chút suy sụp.
Vương Minh, ông ta là chiến thần bất bại trong truyền thuyết, vậy mà hiện tại ông ta lại bại dưới tay Diệp Huyền Tần, lại còn không phải là thất bại lần đầu.
Ngay cả quả núi cao nhất mà ông ta có thể dựa vào cũng không thể thắng được Diệp Huyền Tần, vậy ông ta đối đầu với Diệp Huyền Tần không phải chỉ còn con đường chết hay sao.
Ông ta không cam lòng, nên vội vàng trấn an Vương Minh: “Vương Minh, lần này tên nhóc thối đó chỉ là ăn may mà thôi…”
Vương Minh cắt đứt lời nói của ông ta: “Ông phải nhớ rằng, ăn may cũng là một kiểu thực lực.”
Trịnh Quốc Khánh ngẩn người.
Lời này của Vương Minh là có ý gì? Giống như đang khen ngợi Diệp Huyền Tần vậy.
Chẳng lẽ ông ta muốn lôi kéo Diệp Huyền Tần.
Trịnh Quốc Khánh vội vàng khuyên nhủ: “Vương Minh, tên nhóc đó không thể giữ lại được…”
Vương Minh nói: “Ông đi trước đi, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kỹ hơn.”
Trịnh Quốc Khánh có chút nóng vội nói: “Nhưng mà…”
Vương Minh liếc nhìn ông ta rồi nói: “Tiễn khách.”
Trịnh Quốc Khánh không biết làm thế nào chỉ có thể rời đi.
Thám tử cũng rời đi.
“Ha ha ha!” Bọn họ vừa rời khỏi, Vương Minh liền cởi mở cười lớn: “Thú vị, tên nhóc kia càng ngày càng thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.