Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 373:




Càng ngày càng nhiều người đứng ra, quyết tâm muốn từ chức.
Diệp Huyền Tần cũng lần lượt lấy ra đơn từ chức của họ, cuối cùng trong ba mươi đơn chỉ còn lại năm đơn của năm người không đồng ý từ chức.
Diệp Huyền Tần đưa hai mươi lăm là đơn từ chức cho Nhã Mẫn: “Chị Nhã Mẫn, ký tên đi.”
Nhã Mẫn giật mình, nhỏ giọng nói: “Huyền Tần, chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.”
“Những người này tham gia từ khi hạng mục bắt đầu được xây dựng, họ đều là những người quen thuộc với hạng mục. Nếu như bây giờ sa thải bọn họ, e là sẽ ảnh hướng tới chất lượng và kỳ hạn của công trình, tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“Chúng ta khuyên nhủ bọn họ thêm một chút đi.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười nói: “Chị Nhã Mẫn, cứ việc nghe em là được rồi.”
“Trong lòng em đã có dự tính cả rồi.”
Nhã Mẫn cảm thấy không khuyên nổi ảnh, chỉ đành bất đắc dĩ ký tên xuống.
Răng Hô thấy vậy cười lạnh: “Ha ha, vẫn còn chưa biết các người có sống qua nổi ngày hôm nay nữa hay không đâu, đừng có luyến tiếc hạng mục này nữa.”
Diệp Huyền Tần nhìn anh ta bằng một ánh mắt lạnh thấu xương, anh gằn giọng nói: “Câm miệng.”
Răng Hô bị dọa sợ run người, vội vàng ngậm chặt miệng.
Tạm thời vẫn chưa thể chọc tới tên nhãi này, ít nhất là cho tới khi cứu viện tới, nếu không tên nhãi này ra tay thì không xong rồi.
Một người đàn ông da ngăm đen, dáng người cơ bắp cũng ném tới một lá đơn trước mặt Diệp Huyền Tần: “Tôi là nhà cung cấp nguyên vật liệu cho hạng mục, nhưng xem với tình huống này, tôi cũng không muốn duy trì hợp tác nữa.”
“Phiền mọi người ký giúp tôi một cái tên lên đơn hủy bỏ hợp đồng, tôi sẽ không cung cấp vật liệu nữa.”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn một cái: “Đen vãi chưởng.”
Mọi người nhất thời không biết nói gì.
Người đàn ông cơ bắp tức giận đập bàn đứng dậy: “Anh đang công kích ngoại hình người khác đấy à.”
Đôi tay Diệp Huyền Tần khẽ dùng lực, bóp nát chén trà: “Ngồi xuống, nếu không tôi sẽ cho anh một trận đấy.”
Người đàn ông bị dọa sợ tới nỗi mồ hôi đầm đìa, không dám chống lại lệnh Diệp Huyền Tần, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.
Một tay bóp nát chén chà thì chắc hẳn cũng có thể dễ dàng bóp nát cái đầu anh ta mất.
Diệp Huyền Tần đưa đơn hủy bỏ hợp đồng cho Nhã Mẫn: “Chị Nhã Mẫn, ký tên đi.”
Nhã Mẫn có chút bực mình, thấp giọng nói: “Tam Tần, đây là nhà cung cấp chuyên cung ứng Titan cho chúng ta, cả Thành phố Giang này chỉ có chỗ anh ta là có nguyên liệu này.”
“Nếu hủy bỏ hợp đồng với anh ta, phải tìm nguyên liệu ở ngoại thành chắc chắn sẽ tốn một chi phí lớn để vận chuyển, hơn nữa còn làm chậm trễ nghiêm trọng tình trạng thi công…”
Diệp Huyền Tần nói: “Chị Nhã Mẫn, nghe lời đi.”
Nhã Mẫn gãi gãi đầu, căng thẳng ký tên lên.
Diệp Huyền Tần nhìn năm người còn lại không có ý định từ chức, anh nói: “Chúc mừng mấy người, đây có thể xem là quyết định chính xác nhất cuộc đời này của mấy người đấy.”
Năm người đó vội vàng nói: “Ông chủ Diệp Huyền Tần, thật ra trước đây chúng tôi cũng là bị Răng Hô ép viết đơn từ chức chứ chúng tôi không hề muốn từ chức chút nào.”
Diệp Huyền Tần hài lòng gật đầu nói: “Được, trong lòng tôi hiểu rõ, không cần phải giải thích.”
“Lát nữa tôi sẽ bắt Răng Hô phải xin lỗi các anh.”
Răng Hô cười lạnh: “Nằm mơ đi.”
“Các người nghe đây, người của ông đây tới rồi.”
Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, ai nấy đều dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên họ có thể mơ hồ nghe được những âm thanh gầm gừ từ phía xa truyền tới.
Những tiếng động ngày càng gần, giống như đang ở ngay trước cửa trụ sở hạng mục.
Vô số xe bus mini dũng mãnh tiến vào.
Chiếc xe tiến vào, chở hàng trăm tên đàn em, trong tay cầm gậy gộc, ống côn sắt thép, hùng hổ tiến đến.
Giống như một binh đoàn hằm hằm sát khí khiến người ta nhìn thấy mà sợ mất hồn.
Bọn họ rất nhanh đã vây quanh cả bên trong và bên ngoài ba tầng phòng họp.
Có một người hô lớn nói: “Anh Răng Hô, bọn em tới cứu anh đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.