Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 379:




Diệp Huyền Tần vội vàng giải thích: “Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, anh với Hạ Mộng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần thôi.”
“Lần trước Hạ Mộng vì muốn thoát khỏi Lưu Béo nên mới nhờ anh giả làm bạn trai cô ấy thôi…”
Trình Hạ Vũ nói: “Hừ, càng giải thích càng mờ ám.”
“Anh rể, anh không đứng đắn chút nào, sao có thể tìm một người ngoài như vậy mà không thèm đoái hoài đến em, lẽ nào sức hấp dẫn của em kém như vậy sao?”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần tối sầm lại.
Con bé này bề ngoài có vẻ thanh thuần, nhưng đầu óc lại toàn suy nghĩ linh tinh.
Đúng là hết thuốc chữa.
Nhã Mẫn xoa trán, có chút dở khóc dở cười.
Lúc trước cô ấy còn lo lắng chuyện hôn sự của Diệp Huyền Tần, bây giờ xem ra là cô ấy lo nghĩ quá nhiều rồi.
Diệp Huyền Tần nói với Răng Hô: “Anh đúng là vẫn còn chút tác dụng đấy, tạm tha cho anh một lần.”
“Nhớ kỹ, không được nói cho Lưu Béo biết anh phản bội anh ta, tiếp tục phối hợp với kế hoạch của anh ta để tôi chuẩn bị tương kế tựu kế.
Răng Hô như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Cuối cùng cũng giữ được một cái mạng.
Diệp Huyền Tần đưa Nhã Mẫn và Trình Hạ Vũ tới phòng họp.
Anh chỉ tay vào đám người trong phòng họp: “Cá Nhỏ, điều tra nhóm người này cho anh.”
“Nếu trong số họ có ai lơ là nhiệm vụ, lấy việc công làm việc tư thì lập tức báo cảnh sát.”
“Không có vấn đề gì cũng phải khiến họ bị bắt.”
Vương Minh ở một bên thấy vậy lập tức hiểu ý, khóe môi cong lên một nụ cười.
Không có vấn đề gì cũng phải khiến đối phương khó xử, đúng là gian xảo.
Ông ta có thể thấy thấp thoáng bóng dáng tuổi trẻ của mình trên người Diệp Huyền Tần.
Đám người vô cùng sợ hãi, ai trong số họ cũng chột dạ, sợ không che giấu nổi tội lỗi.
Nếu như thật sự bị bắt thì nửa đời sau coi như xong.
Ai nấy đều sợ hãi van xin: “Anh Diệp Huyền Tần, lúc trước là chúng tôi không đúng, mong anh tha lỗi cho chúng tôi.”
“Anh Diệp Huyền Tần, chúng tôi không muốn từ chức nữa, mong anh cho chúng tôi một cơ hội.”
“Anh Diệp Huyền Tần, lúc trước là chúng tôi bị Răng Hô ép viết đơn từ chức, chúng tôi cũng là bị người ta hãm hại, mong anh tha cho chúng tôi một lần.”
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Còn muốn tiếp tục làm việc cho hạng mục?”
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Diệp Huyền Tần nói: “Nhưng mà đơn xin từ chức đều đã ký tên rồi, hợp đồng lao động cũng đã hủy bỏ rồi, mấy người không có trách nhiệm quản lý hạng mục này nữa.”
Có người nghe ra ý trong lời nói của Diệp Huyền Tần, vội vang đưa đẩy theo: “Ông chủ Diệp Huyền Tần, chúng tôi tình nguyện làm hạng mục này miễn phí.”
“Chúng tôi sẽ không lấy tiền lương, chỉ phụ trách hỗ trợ, như vậy thì không phải người làm thuê nên cũng không cần hợp đồng lao động.”
Diệp Huyền Tần bày ra “vẻ mặt khó xử” nhìn Nhã Mẫn nói: “Chị Nhã Mẫn, chị cảm thấy thế nào?”
Nhã Mẫn vui mừng khôn xiết.
Chuyện tốt như vậy chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Cô ấy vội vàng nói: “Được chứ. Có điều các người yên tâm, nếu làm việc tốt tôi chắc chắn sẽ bồi dưỡng tiền lương.”
Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần chuyển đến người đàn ông da ngăm phụ trách cung cấp nguyên vật liệu: “Cá Nhỏ, điều tra cẩn thận tên nhãi này một chút.”
“Anh ta là nhà cung cấp nguyên vật liệu, anh nghi ngờ anh ta dùng hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt dẫn đến cân nặng thay đổi. Một khi phát hiện ra thì phải xử lý thật nặng.”
Trình Hạ Vũ gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Hai chân người đàn ông da ngăm như mềm nhũn ra, cả người không ngừng run rẩy.
Mỗi lần cung cấp số lượng hàng hóa, anh ta đều giảm bớt một phần so với hợp đồng để kiếm chác một khoản lợi nhuận lớn, số tiền phạm tội chắc hẳn không hề nhỏ.
Việc này nếu bị điều tra ra, ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm.
Mười năm, cuộc đời có thể có mấy cái mười năm cơ chứ!
Hơn nữa hiện giờ không ít người dòm ngó tài sản của anh ta, một khi anh ta phải vào tù, những tên đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội mà xâu xé số tài sản đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.