Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 437:




Diệp Huyền Tần thở dài, vẻ mặt thất vọng: “Ầy, anh làm thế này khiến tôi khó xử quá, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một người ăn phân thì làm sao nỡ bỏ qua cho được? Không thì thế này đi, Phạm Thúy Lan, hai ngươi xem như một người, anh ta không chịu ăn thì cô ăn đi.”
Phạm Thúy Lan: “Cút!”
Bây giờ cảm xúc của cô ta phức tạp không nói nên lời.
Cô ta đã đánh giá thấp Diệp Huyền Tần rồi.
Tất nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ.
Vấn đề là tên đáng chết này hại cô ta dùng tám trăm bảy lăm tỷ mua một tảng nguyên thạch có thể nói là “rác”.
Còn anh thì lại dùng ba tỷ rưỡi lấy được một tảng nguyên thạch mài ra lục toàn phần.
Sự khác biệt hoàn toàn trái ngược nhau này khiến Phạm Thúy Lan cảm giác mình giống như loại tôm tép nhãi nhép nhảy tưng tưng trước mặt anh.
Cô ta nghĩ cả đời này cô ta sẽ không bao giờ chơi trò cược đá này nữa.
Từ Nam Huyên nói: “Không ăn phân thì cũng được thôi, cô hãy đưa lại tảng nguyên thạch cô vừa cắt đây cho chúng tôi đi.”
Ít nhất thì tảng của Phạm Thúy Lan cũng có một lớp đế vương lục, khai thác và bán ra chắc cũng phải được trăm tỷ.
Lấy được tảng nguyên thạch đó thì cô ta cũng dễ bề ăn nói với gia tộc.
Diệp Huyền Tần kinh ngạc nhìn Từ Nam Huyên.
Da mặt cô ta thật là dày.
Lúc nãy vẫn còn khinh thường anh không biết gì về được đá mà mới chớp mắt đó thôi đã vội vàng chia sẻ thành quả thắng lợi anh giành được..
Bị Diệp Huyền Tần nhìn như thế khiến Từ Nam Huyên cũng có hơi ngượng ngùng.
Cô ta biết làm thế này thì không được hay ho gì cho cam.
Thế nhưng cái tính ngang bướng cứng đầu đã ăn vào trong máu rồi thì làm sao cô ta có thể dễ dàng cúi đầu.
Cô ta nói: “Nhìn cái gì vậy. Tôi là người đưa anh tới nơi này nên thứ anh thu hoạch được cũng phải có phần của tôi. Nếu không anh sẽ chẳng có được chỗ tốt nào đâu.”
Diệp Huyền Tần hít sâu: “Từ Nam Huyên, tôi cảm thấy loại người như cô mà được ném ra chiến trường thì chắc sẽ nhận được khá nhiều lời khen đấy.”
Từ Nam Huyên: “Vì sao?”
Diệp Huyền Tần: “Da mặt dày, đạn bắn không thủng nổi.”
Từ Nam Huyên: “Tôi… Thôi bỏ đi, anh thích nói như thế nào thì cứ nói thế đấy đi, nói chung là tôi nhất định phải chia một phần.”
Để dễ bề ăn nói được với gia tộc, bị anh mắng chửi vài câu cũng chẳng sao cả.
Diệp Huyền Tần: “…”
Tâm lý cũng khá là vững vàng đấy chứ!
Từ Lam Khiết vội vàng hoà giải, nói: “Được rồi, được rồi! Mọi người bớt cãi nhau vài câu đi. Tối nay chúng ta đã thu hoạch được khá nhiều rồi, đừng làm khó người ta nữa. Phạm Thúy Lan, cô đi đi, chúng tôi chủ động hủy bỏ vụ cá cược.”
“Diệp Huyền Tần, nói đi nói lại thì anh giành được hai tảng ngọc thạch quý thế này cũng có một phần công lao của Nam Huyên, thôi thì em sẽ chia cho chị một nữa, hoặc là một phần tư cũng được.”
Từ Nam Huyên cảm động muốn khóc, ôm cánh tay Từ Lam Khiết làm nũng: “Lam Khiết, em đúng là chị em thân thiết của chị mà.”
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, em làm thế là sai rồi, chúng ta chủ động hủy bỏ vụ cá cược thế này có khác gì khinh thường cô Phạm Thúy Lan đây đâu? Dù chúng ta hủy bỏ vụ cá cược thì chắc cô Phạm Thúy Lan cũng thấy ngại lắm. Thế này đi, tôi cảm thấy Nam Huyên nói rất đúng, cô chuyển tảng nguyên thạch rác đó cho chúng tôi đi. Lúc nãy cô còn bỏ ra được tám trăm bảy lăm tỷ để mua rồi tặng lại nó cơ mà, bây giờ cắt ra chẳng được gì thì chắc cũng đem cho được thôi.”
Đương nhiên, mục đích chính của Diệp Huyền Tần không phải là nguyên thạch, anh chỉ muốn chọc tức Phạm Thúy Lan mà thôi.
Diệp Huyền Tần nói như lẽ đương nhiên thế khiến Phạm Thúy Lan sắp tức điên: “Anh câm miệng lại cho tôi!”
“Ăn phân là vụ cá cược của anh với tên kia, chẳng có liên quan gì tới tôi cả.”
“Mặt khác, Diệp Huyền Tần, anh tưởng là anh có thể nắm chắc thắng lợi trong tay rồi ư? Ha ha ha, anh đắc ý quá sớm rồi.”
“Anh có tin là bây giờ tôi sẽ đánh anh về lại cái bộ mặt thật của anh không hả?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không tin.”
Phạm Thúy Lan: “Được thôi, đây là anh ép tôi đấy nhé. Anh muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn anh.”
Nói xong cô ta bèn nhìn về phía Từ Lam Khiết với ánh mắt kì lạ, nói: “Từ Lam Khiết, em tưởng là người đàn ông này chỉ yêu một mình em, xem em là cả thế giới của mình ư?”
“Sai, sai quá sai.”
“Thật ra thì người đàn ông này đã lén lút không biết bao nhiêu lần sau lưng em.”
Từ Lam Khiết lại tràn đầy tự tin nói: “Nếu như cô muốn chơi trò châm ngòi ly gián thì tôi hãy bỏ đi. Tôi lại đi nghi ngờ… Người nhà của mình vì một người ngoài á?”
Cô ngượng ngùng không muốn nói hai chữ “người yêu” ra miệng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.