Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 549:




Lúc này, trong đầu ông ta chỉ có một chữ “cổ.”
Trên đời này, thực sự có tồn tại cái thứ “cổ trùng.”
Thầy được cứu rồi, thầy có khả năng được cứu rồi.
Chủ tịch Hàn kích động ngồi dậy, kéo lấy tay Diệp Huyền Tần, giống như sợ anh chạy mất vậy: “Thần y, cầu xin cậu cứu thầy của tôi, cầu xin cậu.”
Ông ta phấn khích đến mức quên cả cơn đau trên người.
Mọi người đều sững sờ.
Chuyện này có liên quan gì tới thầy của chủ tịch Hàn?”
Bản thân ông ta còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, làm sao có thể đột nhiên nghĩ tới thầy của mình.
Diệp Huyền Tần cũng không thể hiểu được: “Thầy của ông là…”
Chủ tịch Hàn vội vàng nói: “Thầy của tôi cũng là nhân viên chính phủ, thân phận đều được bảo mật. Mười năm trước, thầy được lệnh điều tra một vụ bí ẩn ở vùng Vân Quý.”
“Sau khi trở về từ vùng Vân Quý, thầy đột nhiên phát sốt cao, kéo dài một thời gian dài. Không chỉ tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng và không thể chữa khỏi mà cuối cùng thầy ấy thậm chí còn trở thành một người thực vật.”
“Bây giờ xem ra, tôi cực kỳ nghi ngờ thầy của tôi cũng bị trúng cổ trùng, bác sĩ có thể giải được cổ trùng mới là lạ ấy.”
“Thầy y, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu thầy của tôi. Cả thế giới này chỉ có mình thầy ấy mới biết được kết quả điều tra của vụ án thần bí kia, thầy ấ nhất định phải tỉnh, để công bố kết quả điều tra cho chúng tôi.”
“Kết quả của cuộc điều tra đó thậm chí còn liên quan đến sự an toàn của Đại Hạ.”
Diệp Huyền Tần trầm ngâm gật đầu.
Miêu cổ là con dao hai lưỡi, nếu như rơi vào tay kẻ có tâm thuật bất chính thì sẽ nguy hại cho nhân dân.
Nếu có thể hợp nhất, vì quốc gia mà vận dụng, nhất định có thể trở thành vũ khí bảo vệ quốc gia.
Anh bắt đầu nghĩ đến việc hợp nhất Miêu Cổ.
Anh gật đầu: “Chuyện này để nói sau, bây giờ tôi sẽ giải độc cho ông trước đã.”
Chủ tịch Hàn nhanh chóng nói: “Thần y, trước tiên cậu phải hứa cứu thầy của tôi đã, không cứu tôi cũng không sao.”
“Tôi chết rồi, và có hàng ngàn cái “tôi” khác có thể thế chỗ tôi.”
“Nhưng chỉ có thầy mới biết kết quả điều tra vụ việc bí ẩn đó. Thầy ấy nhất định phải sống.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười hài lòng: “Ừm, ông có thể có giác ngộ cao như vậy, đúng là hiếm có.”
“Yên tâm đi, chờ có thời gian, tôi sẽ đi cứu thầy của ông.”
“Bây giờ tôi cần phải bận việc của mình đã.”
Thế giới rộng lớn, công việc kinh doanh của vợ vẫn là quan trọng nhất… điều cấp thiết nhất là mua được trái tim của mọi người và giúp cô ấy có được Dược phẩm Lỗ Kháng.
Chủ tịch Hàn còn tưởng rằng Diệp Huyền Tần nói đến việc đóng của bệnh viện Hiệp Hòa, ông ta vội nói: “Cậu Tần cứ yên tâm, bây giờ tôi lập tức thành lập tổ điều tra, điều tra bệnh viện Hiệp Hòa.”
“Nếu thật sự có vấn đề, tôi sẽ cho đóng cửa, quyết không nhận nhượng.”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn viện trưởng.
Vẻ mặt của viện trưởng xám như tro, nháy mắt như già đi mấy chục tuổi.
Cuối cùng thì cũng không bảo vệ được bệnh viện.
Diệp Huyền Tần nói: “Các người có một bệnh nhân tên là Ngưu Ái Hoa nhỉ? Tôi muốn gặp bà ấy.”
Viện trưởng vội nói: “Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp. Y tá, dò tên bệnh nhân Ngưu Ái Hoa này đi.”
Cô y ta kia đã lâm vào tuyệt vọng hoàn toàn.
Có thế nào cũng không ngờ tới, chuyện này lại có một bước ngoặt thay đổi lớn như vậy.
Cho đến khi viện trưởng hô hai tiếng, cô y tá mới bừng tỉnh.
Cô ta vội vàng chỉ vào bà lão được Diệp Huyền Tần cứu khi nãy: “Viện trưởng, thật ra bà ấy chính là Ngưu Ái Hoa.”
Bà lão lúc này đang nghiêm túc nhìn Diệp Huyền Tần.
Bà cụ chắc chắn rằng mình không quen biết anh chàng trẻ tuổi này, cũng chưa từng gặp qua cậu ta, vậy cậu ta hỏi mình làm gì.
Diệp Huyền Tần kinh ngạc: “Đúng là trùng hợp.”
Anh bước thẳng đến trước mặt Ngưu Ái Hoa và nói: “Xin chào bà, để tôi tự giới thiệu bản thân mình trước.”
“Tôi là ông chủ mới của Dược phẩm Lỗ Kháng, Diệp Huyền Tần.”
“Lần này tôi thay mặt toàn thể nhân viên công ty đến thăm bà.”
Ngưu Ái Hoa sợ đến ngây người.
Người thanh niên trước mặt, hóa ra là sếp mới của công ty!
Ông chủ này cũng trẻ quá đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.