Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 554:




“Các anh em, lấy hết cho tôi.”
“Xe sang và đồ xa xỉ của cô ta là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta. Chúng tôi phải giành lại tiền công của mình.”
“Bà chủ tồi tệ như vậy nhất định phải dạy cô ta một bài học.
Anh Dương lo lắng. Nếu thật sự động thủ, Nhậm Tiền và bọn họ sẽ hoàn toàn đói đầu, đến khi đó tiền lương không lấy được. Thậm chí có thể phải chịu trách nhiệm hình sự. Anh vội hét lên:
“Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng làm gì cả! Một khi chúng ta làm điều đó, chúng tôi sẽ không còn cơ hội yêu cầu trả lương nữa và thậm chí chúng ta có thể bị bắt.”
Tuy nhiên, tám công nhân khi nãy lao ra dường như rất điên cuồng, không cách nào nghe anh Dương nói.Bọn họ vẫn nhắm vào Nhậm Tiền đầy sát khí đi tới.
Anh Dương không ngăn được tám nhân viên, đành phải xoa dịu đội ngũ đông đảo còn lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta không được làm gì.”
“Bà chủ hẳn là có quan hệ với những người quyền thế. Nếu cô ấy gọi cảnh sát, chúng tôi sẽ không thể thoát được.”
Đội ngũ công nhân cuối cùng đã được an ủi.
Tuy nhiên, tám người đàn ông kia vẫn đi về phía Nhậm Tiền, họ được chia thành hai đội, một đội lao lên chiếc ô tô hạng sang, nhặt gạch và đập phá xe của cô.
Đội khác lao về phía Nhậm Tiền, họ nhìn thẳng vào mắt cô. Nhậm Tiền sở hữu làn da đẹp và vóc dáng gợi cảm.
Nếu có thể nhân cơ hội này ‘động chạm’ một chút thì chết không tiếc.
Đội trưởng tóc vàng lấy trong tay áo ra một cái ống thép giơ lên ​​cao.
Đồng tử của vệ sĩ Hồ Nghiễm Thắng co rút lại, trong tiềm thức cố gắng bảo vệ Nhậm Tiền.
Tuy nhiên, Hồ Nghiễm Thắng đã kịp thời ngăn cản vệ sĩ: “Đừng làm gì hết.”
Người vệ sĩ không còn cách nào khác đành phải đứng im. Nhìn ống thép dày đưa lên cao, Nhậm Tiền sợ hãi, trong tiềm thức lùi lại một bước, tìm cách thoát khỏi đòn tấn công bằng ống thép của Hoàng Chính.
Cô hét lên: “Anh nghe tôi giải thích, không phải như anh nghĩ, chính là Hồ Nghiễm Thắng châm ngòi ly gián.”
Tuy nhiên, Hoàng Chính không nghe cô giải thích mà nhanh chóng vây quanh cô.
Hoàng Chính lại nâng ống thép lên và định nện vào Nhậm Tiền. Cô bây giờ không thể rút lui, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ ống thép rơi xuống.
Giờ phút này nội tâm của cô đã tuyệt vọng đến cực điểm. Cô là một cô gái, chưa bao giờ phải ở nơi này chịu đựng nhiều đến thế. Vào thời điểm quan trọng, thậm chí không có một người ở bên cạnh để bảo vệ mình.
Cô không biết sau khi bị đánh phải nhập viện thì có ai đến thăm cô không.
Binh!
Có tiếng kim loại va chạm.
Tuy nhiên, Nhậm Tiền không cảm thấy đau đớn.
Cô ngạc nhiên mở mắt ra nhưng lại thấy một cánh tay rắn chắc đang nằm trước mặt, chặn ống thép cho cô.
Ống thép dày bằng cánh tay em bé nhưng giờ nó đã bị uốn cong.
Cô nhìn dọc theo cánh tay một cách nghi hoặc sau khi nhìn thấy chủ nhân của cánh tay, mắt cô tchợt nóng lên, hai hàng lệ rơi xuống.
Đó là anh Tần!
Anh Tần đến đây để tự cứu cô!
Để bảo vệ mình, anh không ngại bị thương và dùng tay chặn ống thép. Khoảnh khắc đó, trái tim cô như tan chảy. Sau đó, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và đẩy Hoàng Chính ra và ôm lấy cánh tay của Diệp Huyền Tần.
“Anh Tần, cánh tay của anh có sao không?”
“Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra.”
Ống thép bị bẻ cong như vậy cánh tay của Diệp Huyền Tần chắc chắn đã bị gãy.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần lại nói:
“Nhậm Tiền, cô có sao không?”
Nhậm Tiền chạm vào cánh tay của Diệp Huyền Tần, thậm chí còn không có bất kỳ vết bầm tím hay sưng tấy nào.
Anh Diệp cứng quá! Ngay khi ý nghĩ này rơi xuống, mặt cô liền đỏ bừng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.