Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 557:




Một trong những cấp dưới của Hoàng Chính phản ứng nhanh chóng nói: “Chúng tôi đến từ bộ phận kiểm tra chất lượng.”
Anh Dương nhìn đám người: “Trưởng phòng kiểm tra chất lượng đâu? Xem đây có phải là nhân viên của bộ phận anh không?”
Có người hét lên: “Đó không phải người bộ phận kiểm tra chất lượng của chúng tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ.”
Anh Dương giận tím mặt: “Khốn nạn! Mấy người cố tình chen vào giả làm nhân viên và khiêu khích mối quan hệ của chúng ta với ông chủ.”
“Khi nãy tôi đã thấy không đúng, dù ai nói cái gì mấy người cũng vô cùng hung hắn muốn đánh muốn mắng. Nói, là ai đưa anh tới đây?”
Tám người vô cùng ấp úng không biết nói gì.
Hồ Nghiễm Thắng biết tình hình không ổn, bước ra ngoài và nói: “Anh Dương, họ là nhân viên tôi mới thuê, họ đúng là được giao cho bộ phận kiểm tra chất lượng. Chỉ là gần đây xảy ra đình công, bọn họ còn chưa có thời gian chính thức vào việc, cho nên mọi người không biết bọn họ.”
“Thật sao?” – Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Đường đường là cổ đông lại đích thân tuyển dụng nhân viên cấp phổ thông vậy. Thật sự là cúc cung tận tụy.”
Hồ Nghiễm Thắng giải thích: “Trình độ của bộ phận kiểm tra chất lượng quyết định trực tiếp đến chất lượng sản phẩm của công ty. Anh có thể hình dung vị trí này quan trọng như thế nào không?”
Diệp Huyền Tần: “À, hóa ra là vậy thật. Tôi còn tưởng rằng chính anh muốn lấy đi cổ phần trong tay của tôi, mới đi sắp xếp một ít xã hội đen gây rối, buộc nhà máy phải tạm dừng công việc sản xuất.”
Mặt Hồ Nghiễm Thắng đỏ bừng ngay lập tức.
Chết tiệt, Diệp Huyền Tần đoán được sự thật nhanh quá!
Các nhân viên cũng nhìn Hồ Nghiễm Thắng với vẻ nghi ngờ. Cách giải thích của Hồ Nghiễm Thắng thực sự quá khó tin.
Cách nói của ông chủ mới nghe hợp lý hơn nhiều Có thực sự là Hồ Nghiễm Thắng là người đang châm ngòi ly gián hay không?
Ngưu Ái Hoa nói với tất cả các nhân viên: “Các con, hãy nghe những gì bà già này nói. Tôi đảm bảo rằng ông chủ mới của chúng ta là đáng tin cậy. Anh ta nói rằng anh ta có thể giải quyết mọi tình huống, nhất định sẽ giải quyết được tình trạng hiện giờ của công ty.”
Hiện tại đã có ông chủ mới mà ông chủ mới cũng hứa có thể giải quyết tình huống bây giờ, bọn họ còn biểu tình cái gì nữa. Ngưu Ái Hoa rất nổi tiếng trong công ty, lời nói của bà rất có sức thuyết phục, nhiều nhân viên nghe lời bà và định sẽ quay lại làm việc.
Tuy nhiên, một số người vẫn không hài lòng. Một người mặc áo yếm đứng lên và nói:
“Anh Dương, khó khăn của gia đình ông đã được giải quyết nhưng người khác thì sao? Bây giờ gia đình nghèo của tôi thậm chí còn không đủ tiền ăn. Tôi vẫn đang chờ lương tháng này để nuôi gia đình…”
Chưa kịp nói xong, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.
Người đàn ông mặc quần yếm phải lấy điện thoại di động ra, trả lời cuộc gọi trước.
Diệp Huyền Tần, người đã im lặng, đột nhiên nói: “Bật loa đi.”
Người đàn ông mặc áo yếm sững người một lúc: “Cái gì?”
Diệp Huyền Tần nhắc lại: “Bật loa.”
Mọi người đều lúng túng không biết chuyện gì, điện thoại riêng tư sao lại bật loa. Diệp Huyền Tần liếc nhìn Ngưu Ai Hoa, Ngưu Ai Hoa vội vàng nói:
“Trương à, nghe lời ông chủ, bật loa đi.”
Ngưu Ái Hoa vẫn có chút mặt mũi, người đàn ông mặc quần yếm đồng ý trả lời điện thoại và bật chế độ loa ngoài.
“Vợ ơi, anh đang đi chợ, em muốn ăn gì?”
Vợ của người đàn ông mặc quần yếm phấn khích nói: “Chồng ơi, không ngờ anh lại được ông chủ coi trọng như vậy. Trước đây là em không tốt xem thường anh. Tương lai em sẽ để anh quán xuyến mọi việc nhà trong gia đình. Chỉ cần anh cố gắng làm việc của công ty, đừng phụ lòng tin của ông chủ.”
Người đàn ông mặc quần yếm chết lặng.
Trước đây, cô ấy luôn nghĩ rằng anh ta vô dụng và không có năng lực, cô ta đã rất lâu không nói được một câu dễ nghe với anh ta. Hôm nay thái độ của cô ta xoay đến 360 độ.
Người đàn ông mặc áo yếm thận trọng nói: “Vợ à, em bị sao vậy? Làm sao em biết anh được ông chủ coi trọng?””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.