Sau này cô ta cảm thấy Diệp Huyền Tân cực kỳ hèn nhát, không chỉ cầu tiến, bèn cố ý rời xa anh, còn nói xấu sau lưng anh là loại người không có tương lai.
Bây giờ sự thật đã chứng minh, bản thân cô ta lúc đó quả thực là đã bị mù rồi, bỏ lỡ một “cổ phiếu” có tiềm lực như vậy. Cô ta đã vứt đi một trăm triệu… không, nhất định là cô ta đã vứt đi mấy nghìn tỷ!
Cuối cùng cô ta không kìm lòng được mà khóc thành tiếng. Các nhân viên xung quanh không hiểu xảy ra chuyện gì, còn nghĩ rằng cô ta được thăng chức làm quản lý, xúc động phát khóc.
Mọi người cúi đầu im lặng, lần lượt quay trở lại làm việc trong nhà hàng Michelin.
Nhà hàng Michelin – nhà hàng sang trọng nhất thành phố Tân Hải.
Thiếu Mã Gia vừa nhìn thấy Từ Lam Khiết, hai mắt anh ta ngay lập tức sáng lên.
Đẹp, đẹp quá, đẹp không sao tả xiết.
Anh ta vốn dĩ nghĩ Từ Nam Huyên đã là người đẹp nhất rồi, nhưng không ngờ, Từ Lam Khiết từ dáng vẻ đến diện mạo đều hơn hắn Từ Nam Huyên!
Quan trọng nhất là, trên người cô toát lên khí chất mà Từ
Nam Huyên không có.
Khí chất độc nhất vô nhị này của cô khiến cho Thiếu Mã Gia chết mê chết mệt, không thể thoát ra được. Thật không ngờ, trên đời này còn có người con gái xinh đẹp như vậy.
Mấy người phụ nữ tàu nhanh anh ta chơi trước đây chả là gì so với có, đúng là shit!
Thiếu Mã Gia anh đã chơi những người chả ra gì trong mười năm nay
Trong khoảnh khắc đó, anh ta thầm hạ quyết tâm sẽ cướp
Từ Lam Khiết từ tay Diep Huyền Tân bằng mọi giá. Đây là lần đầu tiên anh ta đặt ra mục tiêu như thế, lần thứ nhất so tài với đối thủ, nhất định phải đánh một trận thật đẹp.
Ngay sau đó, Diệp Huyền Tân bước vào.
Từ Nam Huyên liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tân không mấy thiện cảm, nói: “Thanh niên ăn bám đến rồi à, ngồi đi.”
Diệp Huyền Tân đầy bất lực, xem ra cả đời này anh sẽ không thể thay đổi được thành kiến của Từ Nam Huyên đối với mình.
Dám oán hận anh hùng cái thế của cô, không sợ mông nở hoa sao.
Diệp Huyền Tân ngồi xuống.
Thiếu Mã Gia ngoắc ngón tay: “Nhân viên phục vụ đâu, tôi muốn gọi món.”
Người phục vụ nhanh chóng đi tới, đưa cho anh ta hai quyển thực đơn.
Thiếu Mã Gia cầm thực đơn, lần lượt đưa cho Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết: “Hai người phụ nữ xinh đẹp, xin mời gọi món.”
Từ Nam Huyên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Từ Lam Khiết chuẩn bị cầm quyen thực đơn thì Diệp Huyền Tân đã nhanh tay hơn đón lấy, nhìn cô đầy trìu mến. “Vợ à, chúng ta phải gọi món “Mùa xuân ở New York” đây là món đặc trưng của nhà hàng đẩy.” “Món tôm hoàng kim cũng khá ngon đấy, cho tôi gọi món này.”
Cho tôi gọi cả chocolate lava cake nữa, nghe qua có vẻ món này khá đẹp måt.”
Mấy người phụ nữ tàu nhanh anh ta chơi trước đây chả là gì so với có, đúng là shit!
Thiếu Mã Gia anh đã chơi những người chả ra gì trong mười năm nay!
Trong khoảnh khắc đó, anh ta thầm hạ quyết tâm sẽ cướp
Từ Lam Khiết từ tay Diep Huyền Tân bằng mọi giá. Đây là lần đầu tiên anh ta đặt ra mục tiêu như thế, lần thứ nhất so tài với đối thủ, nhất định phải đánh một trận thật đẹp.
Ngay sau đó, Diệp Huyền Tân bước vào.
Từ Nam Huyên liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tân không mấy thiện cảm, nói: “Thanh niên ăn bám đến rồi à, ngồi đi.”
Diệp Huyền Tân đầy bất lực, xem ra cả đời này anh sẽ không thể thay đổi được thành kiến của Từ Nam Huyên đối với mình.
Dám oán hận anh hùng cái thế của cô, không sợ mông nở hoa sao.
Diệp Huyền Tân ngồi xuống.
Thiếu Mã Gia ngoắc ngón tay: “Nhân viên phục vụ đâu, tôi muốn gọi món.”
Người phục vụ nhanh chóng đi tới, đưa cho anh ta hai quyển thực đơn.
Thiếu Mã Gia cầm thực đơn, lần lượt đưa cho Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết: “Hai người phụ nữ xinh đẹp, xin mời gọi món.”
Từ Nam Huyên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Từ Lam Khiết chuẩn bị cầm quyen thực đơn thì Diệp Huyền Tân đã nhanh tay hơn đón lấy, nhìn cô đầy trìu mến. “Vợ à, chúng ta phải gọi món “Mùa xuân ở New York” đây là món đặc trưng của nhà hàng đẩy.” “Món tôm hoàng kim cũng khá ngon đấy, cho tôi gọi món này.”
Cho tôi gọi cả chocolate lava cake nữa, nghe qua có vẻ món này khá đẹp måt.”