Từ Nam Huyên cảm động đến phát khóc.
Đúng vậy, Thiếu Mã Gia cực kỳ giàu có lại quyền lực ngút trời, nhà hàng này đối với anh ta thực sự mà nói chỉ là một hạt cát trong sa mạc.
Cô lau nước mắt, nói: “Anh Mã, anh tốt với em quá.” Sau đó cô lại liếc nhìn Diệp Huyền Tân một lần nữa để lấy lại thể diện cho Thiếu Mã Gia.
“Diệp Huyền Tần, anh có thể gọi quản lý vào đây là vì hai người các anh quen nhau thôi.” “Cho dù anh có quen quản lý nhà hàng thì sao chứ? Anh có khả năng tặng cho Từ Lam Khiết món quà đắt tiền như này không?” “Theo như tôi được biết thì anh và Từ Lam Khiết đã ở bên nhau một năm rồi, ngay cả một món quà tử tế anh cũng không tặng được cho em “Anh mãi mãi chỉ là tên ăn bám vô tích sự mà thôi, cá muối có lật mình cũng chỉ là cá muối, mãi mãi không thể nào sánh được với anh Mã của tôi đâu.” “Hứ, anh đợi đấy, đợi đến lúc anh Mã mua lại nơi này, việc tiên tôi sẽ làm là đuổi cổ đứa bạn quản lý của anh ra khỏi đây!”
Diệp Huyền Tân mất kiên nhẫn, liếc nhìn Từ Nam Huyên, trong lòng thầm chửi “ngu Thiếu Mã Gia là một tên đội lốt anh hùng cái để lừa cô
Tôi mới là anh hùng cái thể thật sự!
Cô bảo vệ tên giả mạo để sỉ nhục người anh hùng cái thế thật sự, đúng là có mắt như mù,
Anh phớt lờ Từ Nam Huyện, nghiêm túc nhìn Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em biết không? Hôm nay là kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau.” “Anh cũng không có thứ gì tử tế để tặng em cá, em thích nhà hàng này đúng không? Nếu em thích thì anh sẽ tặng nó cho em.”
Dù sao thì anh cũng đã mua nhà hàng Michelin này chi để Từ Lam Khiết ăn sáng, và cô hoàn toàn xứng đáng được như vậy.
Từ Nam Huyên bật cười thành tiếng: “Diệp Huyền Tân, làm phiền anh hãy nhìn lại thân phận của bản thân mình đi rồi hång nói.” “Anh cho rằng quen biết quản lý là có thể muốn làm gì thì làm, tặng nhà hàng Michelin này cho em ấy được sao?” “Ha ha ha, quản lý cũng chỉ là làm thuê cho ông chủ mà thôi, một tháng lương của cô ta cũng không đủ để chi trả cho một bữa ăn ở đây đâu.” “Cầu xin anh đừng làm mất thể diện ở đây nữa được không? Hãy học tập anh Mã mà tặng quà đi, phải biết bản thân mình đang đứng ở đâu” “Học đòi một cách vụng về, tôi nhổ vào!”
Thiếu Mã Gia cũng giễu cợt, nói: “Nhà của người anh em không có gương à? Bình thường anh có ngắm nhìn bản thân mình trong gương không vậy, nhìn xem chính mình có đức hạnh gì?”
Ha ha ha ha!
Từ Nam Huyên không giữ hình tượng nữa mà cười lớn: “Anh Mã, bây giờ em mới biết anh có khiếu hài hước như vậy đấy!”
Từ Lam Khiết xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Bình thường mỗi tháng cô chỉ cho Diệp Huyền Tân hai mươi tám triệu tiền tiêu vặt, cho dù cả đời nhịn ăn nhịn uống thì anh cũng không mua nổi nhà hàng này.
Để thỏa mãn lòng chuộng hư vinh mà cái gì anh cũng khoác lác hết cả lên.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Chị Nam Huyên, em ăn no rồi, nếu như không có chuyện gì thì hai chúng em xin phép về trước, không làm phiền đến thế giới riêng của hai người nữa”
Diệp Huyền Tần kéo tay Từ Lam Khiết lại: “Lam Khiết, đừng đi vội chứ, anh đã tặng quà cho em đâu.” “Quản lý, còn đứng ngây ra đó làm gi?”
Quản lý Yen Thanh hoàn hồn trở lại, vội vã chạy đi.
Trên mặt Từ Lam Khiết tràn đầy sự xót xa.
Rốt cuộc Diệp Huyền Tân đã xảy ra chuyện gì mà sao lại cứ tự làm nhục bản thân mình như thế Cho dù anh muốn so bì hơn thua với Thiếu Mã Gia thì chí ít cũng phải nhìn lại bản thân xem có đủ khả năng không đã!
Không lâu sau, quản lý Yến Thanh quay lại. Cô ta cầm một tập tài liệu đưa cho Từ Lam Khiết: “Cô Từ, đây là quà của ngài Diệp tặng cho cô.” “Quà? Quà gì cơ?” Từ Lam Khiết không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Huyền Tần nói: “Hôm nay là kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau, đây là món quà kỉ niệm của anh dành tặng cho em.” “Em nhìn xem có thích không?”
Vẻ mặt của Từ Nam Huyên và Thiếu Mã Gia trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ anh thực sự là chủ nhà hàng Michelin, đây là hợp đồng chuyển nhượng nhà hàng Michelin sao?
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết cầm tập tài liệu đọc lướt qua, khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ bừng lên. Tập tài liệu này, là một bức thư tình của Diệp Huyền Tân viết cho cô.