Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 614: Đập chết thằng bám váy đàn bà




Thẩm Hải: “Cậu Diệp, cậu cũng biết buổi tiệc này sao? Bọn họ quả thực có mời tôi tới”
Diệp Huyền Tân: “Ừm, gửi vé vào cửa của ông cho tôi, tôi muốn đi tới đó”
Thẩm Hải vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức sắp xếp người gửi nó cho cậu ngay”
Tuy ông ta cũng rất muốn đi tới buổi tiệc này để mở rộng các mối quan hệ, nhưng ông chủ Diệp muốn đi, vậy ông ta chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ thứ yêu thích.
Không lâu sau, ông ta đã phái người gửi vé vào cửa tới. Vừa cầm lấy vé vào cửa chưa được bao lâu, thì Từ Nam Huyên đã gọi điện thoại cho Từ Lam Khiết.
“Lam Khiết, nhanh lên một chút, chị đang đợi em ở bên dưới tòa nhà tập đoàn Diệp Linh này. Đúng rồi, đừng để thằng bám váy đàn bà Diệp Huyền Tân đó nhìn thấy, em lén đi xuống đi”
Từ Lam Khiết cười khổ một tiếng: “Bây giờ anh ấy đang ngồi bên cạnh em này”
Từ Nam Huyên do dự một chút rồi bảo: “Bên cạnh em không gậy gỗ hay rìu chữa cháy sao? Đánh anh ta hôn mê đi…”
Từ Lam Khiết trực tiếp cúp điện thoại, rồi nói với Diệp Huyền Tần: “Anh thật sự muốn đi sao?”
Anh gật đầu: “Đương nhiên, anh không yên tâm khi để người vợ xinh đẹp như vậy đi dự tiệc một mình”
“Được rồi” Từ Lam Khiết bất đắc dĩ đáp “Nhưng anh phải đồng ý với em, đến đó tuyệt đối đừng làm loạn đấy. Buổi tiệc này có rất nhiều nhân vật lớn tham gia, nói không chừng sau này tập đoàn Diệp Linh của em sẽ hợp tác với bọn họ. Nếu để lại ấn tượng không tốt cho bọn họ, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn Diệp Linh”
Diệp Huyền Tân cười: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực mà”
Hai người đi xuống dưới, Trùng Gia đã đích thân lái Limousine tới đón hai người.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần cũng đi theo, vẻ mặt của ông ta bất mãn: “Cậu Diệp, chào cậu, buổi tiệc lần này chúng tôi là tiệc nội bộ, không có thư mời thì không được phép đi vào…
Lời còn chưa nói xong, thì anh đã ném thẳng vé vào cửa cho ông ta: “Lái xe”
Nhìn thấy vé vào cửa, Trùng Gia không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn lái xe.
Từ Nam Huyên nhìn chằm chằm vào anh một cách cực kỳ tức giận, tay phải sờ lên bình chữa cháy ở bên cạnh, muốn đập lên đầu anh một cái. Nếu đập tên bám đuôi này hôn mê rồi thì anh sẽ không có cách nào đi cùng mình được nữa. Nhưng động tác nhỏ của cô đã bị anh phát hiện ra.
Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.
Từ Nam Huyên bất đắc dĩ, chỉ đành từ bỏ kế hoạch đánh anh bất tỉnh.
Cô tức tối nói: “Nể mặt Lam Khiết, nên tôi sẽ cho anh đi theo để được trải sự đời. Nhớ kỹ, tới nơi đó thì bớt nói lại, cố gắng đừng nói chuyện, cứ làm một thằng câm điếc đi. Tốt nhất là anh có thể tàng hình đi cho rồi. Nếu anh dám náo loạn ở buổi tiệc, và làm mất mặt anh Mã thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu”
Diệp Huyền Tân cũng liếc mắt nhìn cô: “Tôi cũng tặng cô một lời cảnh cáo, cô tốt nhất đừng nên uống một giọt rượu nào, bằng không tôi sợ cô sẽ gặp họa sát thân đấy”
Từ Nam Huyên: “Đồ khốn, anh nguyên rủa ai đấy?”
Một người là bạn thân kiêm chị họ của mình, một người là chồng mình, hai người vừa gặp đã cãi nhau, cứ như thiên địch. Một người ở giữa như mình thật sự rất khó xử.
Không đến bao lâu, thì bọn họ đã tới hiện trường buổi tiệc. Bữa tiệc mà thương hội Tứ Hải chuẩn bị, quả thực là vô cùng long trọng.
Bên ngoài địa điểm, dùng “chiêng trống vang trời, pháo nổ giòn tan, cờ đỏ phấp phới, biển người tấp nập” để hình dung cũng không hề quá lố một chút nào.
Nhất là cô gái mặc sườn xám đứng bên cửa là cuốn hút nhất, hai bên đùi láng mịn như: ẩn như hiện bên dưới sườn xám, khơi gợi sự thèm khát của vô số người vây xem.
Trong đại sảnh, rất nhiều người thành đạt mặc tây trang đi giày da, tiệc tùng linh đình, thật quá náo nhiệt.
Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyên chỉ liếc mắt một cái, đã không nhịn được mà liên tục than.
“Mau nhìn kìa, đó chính là ông tổng của tập đoàn Đường Tâm, xí nghiệp Tam Giáp tỉnh Hà Sơn, ông Đường!”
“Đậu má, nhà họ Mã, một trong bốn nhà giàu có ở phía đông cũng cử người tới”
“Người đang trò chuyện vui vẻ với anh Mã là ai kia? Người phụ trách khu vực Đại Hạ của tập đoàn Sam Sung”
“Anh Mã uy vũ, lợi hại!”
“Họ Diệp kia, người có mặt ở đây đều là người của thương hội Tứ Hải, hai nhà chúng ta cộng lại cũng không thể chọc nổi bất cứ một ai ở nơi này đâu. Lát nữa anh nhất định phải giả câm điếc cho tôi, nhớ kỹ đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.