Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 634:




Lý Thánh Thủ tức đến mức mặt hồng: “Cậu đang dùng tà thuyết mê hoặc mọi người.”
“Vu cổ thuật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, làm sao có ở hiện tại được chứ?”
Diệp Huyền tin thì cứ chờ mà xem.”
Hàn Thúy Lan cũng nổi cáu, liên tục xoay đoản đao trong tay ra một chuỗi hoa đao, tốc độ cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy loạt tàn ảnh.
Cuối cùng cô ta dùng sức vung một cái, đoản đao cảm phập vào sàn nhà dưới chân Diệp Huyền “Còn dám nói năng xăng bậy tôi đảm bảo sẽ lăng xử tử anh Diệp Huyền mim cười: “Hôm nay người chết không phải là tôi, mà là bố cô kia kia. Ông Hàn, đi nào, ra ngoài uống chén trà với tôi. Lát nữa bọn họ sẽ tới cầu xin tôi thôi.”
Nói xong, hai người đi ra bên ngoài.
Hàn Lan nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tôi đi cầu xin anh, vậy tên tôi sẽ đọc ngược lại.”
Diệp Huyền Tân: đọc ngược thì chẳng thú vị gì hết, không bằng cô đổi tên thành Hàn Đần Đon đi. Trơ mắt nhìn bố mình bị người ta trị chết mà vẫn còn thờ ơ được, không đần độn thì là cái “Tôi giết Cô ta tức chết đi được, muốn đi lên dạy dỗ anh.
“Đủ rồi.” Lý Thánh Thủ quát lớn: “Chữa trị cho người bệnh quan trọng hơn. Mặt khác, bây giờ người này vẫn không thể chết được, tôi phải tận mắt cho anh ta thấy tôi có thể chữa khỏi cho người bệnh, và bất anh ta phải quỳ xuống xin lỗi
Hàn Thúy Lan chỉ có thể nén giận.
Lúc này, người làm đã bưng nước nóng và rượu lên.
Lý Thánh Thủ lập tức bận rộn, dùng rượu và nước nóng luân phiên lau những chỗ mạch máu dày đặc cho người bệnh.
Ước chừng mười phút, cơ thể của người bệnh đã có phản ứng. Gương mặt vốn tái nhợt như tờ giấy của ông cụ đã dần dần có huyết sắc. Điều này chứng minh tốc độ lưu thông máu trong cơ thể của người bệnh đã trở lại bình thường. Lý Thánh Thủ vẫy tay với Hàn Thủy Lan: “Qua đây, bắt mạch cho bổ cô đi.”
Hàn Thúy Lan lập tức sờ lên mạch đập của bố mình, sau đó vô cùng xúc động. Cô gái từ trước đến nay luôn luôn mạnh mẽ, không bao giờ cúi đầu, nhưng lúc này nước mắt lại đảo vòng quanh.
“Mạch của bố rõ ràng đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều rồi. Bố được cứu rồi, lần này bổ được cứu rồi. Ông Lý, cảm ơn ông.” Người nhà họ Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may chúng ta không tin tên lang băm kia”
Hàn Thúy Lan hừ lạnh một tiếng: “Vốn tôi cũng không có dự định tin anh ta.”
Lý Thánh Thủ đáp: “Nào, cô sẽ tiếp tục thử lau mạch máu cho người bệnh, rồi xoa bóp mát xa cho ông ấy đi.”
“Được.” Hàn Thúy Lan vội vàng nhận lấy khăn tay, thử lau nơi tập trung mạch máu cho bố mình. Lý Thánh Thủ thì lại xoa bóp mát xa cho người bệnh.
Lại thêm mười phút nữa, người bệnh đã im lặng gần mười năm lại có động tĩnh. Miệng ông cụ hé mở, trong cổ họng phát ra tiếng “ư ư”, sau đó phụt một tiếng, ói ra một ngụm máu.
Cảnh tượng này dọa sợ những người có mặt ở đó, tất cả đều tự hỏi đã xảy ra chuyện gì. Có một bé gái cột tóc hai bên dè dặt nói: “Chú kia nói, một sẽ ho ra máu, hai sẽ băng huyết..”
Hàn Thúy Lan lập tức trợn trắng mắt với cô gái nhỏ vào bảo: “Em gái, đừng có nói lung tung, ông Lý, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông Lý vẫn bình tĩnh như thường: “Đây là hiện tượng bình thường thôi, hành động mát xa của tôi sẽ giúp đẩy máu ứ trong cơ thể người bệnh ra ngoài. Hửm, từ đã, đây không phải là máu bầm, hình như là máu tươi.. Không đúng, Hàn Thủy Lan, mau đẩy nhanh tốc độ.”
Hai người tiếp tục phối hợp hành động, tốc độ trong tay càng nhanh hơn.
Phật!
Người bệnh lại phun ra máu.
Ông Lý nhìn đồng máu, đôi mày nhíu chặt lại: “Tình hình không được tốt cho lắm. Theo lý mà nói thì máu mà ông ấy phun ra hẳn phải là máu ứ mới đúng, tại sao lại là máu tươi.”
Lúc này, Hàn Thúy Lan đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi: “Ông Lý, mau nhìn kìa… sao. sao chỗ này lại có một túi máu phồng lên thể này?”
“Túi máu? Túi máu gì?” Lý Thánh Thủ nhìn lại trong sự nghi ngờ.
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt ông ta lại càng trắng bệch: “Vô lý, tại sao lại có túi máu phồng lên. Sẽ không phải là nước quá nóng, nên túi máu mới hiện ra đấy chứ? Hàn Thúy Lan, mau dùng rượu xoa lên, giảm lạnh tăng nhiệt, rượu chắc hẳn có thể trấn áp túi máu này xuống.”
“Được.” Hàn Thủy Lan vội vàng đáp lời, chuẩn bị dùng rượu xoa lên, Nhưng còn chưa kịp xoa thì đã nghe thấy “póc” một tiếng, vậy mà túi máu lại “nổ tung”. Máu tươi bản văng ra thật xa,
Một màn khác thường này khiến cho sắc mặt của mọi người trắng bệch. Cô bé cột tóc hai bên lại càng sợ đến mức bật khóc thành tiếng: “Một sẽ ho ra máu, hai sẽ băng huyết.. hu hu, chú đó nói đúng rồi. Ông nội sắp chết rồi, hu hu, hu hu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.