Trùng Gia cười u ám: “Xin lỗi Thiếu Mã Gia, tôi cũng không biết chủ tịch Hàn sẽ tới buổi tiệc, vốn tôi dự định sẽ nói cho cậu biết khi buổi tiệc kết thúc”
Thiếu Mã Gia nhìn Trùng Gia khinh thường, trong lòng thầm mảng ông đây tin ông cái con khỉ ấy, lão già thối tha nhà ông đúng là rất tệ mà. Không phải vì ông thấy tôi khinh địch, cho nên mới cố ý khiến tôi kinh ngạc, rồi chú trọng kẻ địch hay sao.
Trùng Gia vội vàng nói sang đề tài khác: “Thiết Mã Gia, ông Hàn còn một tháng nữa mới có thể được Diệp Huyền Tân cứu sống.
Một khi ông ta tỉnh lại và xác nhận chủ nhân, thì chủ nhân sẽ gặp phải tai ương đắm máu.
Cho nên, cậu chỉ có một tháng để tiến hành kế hoạch đại vây quét mà thôi”
Thiếu Mã Gia lạnh lùng đáp: “Một tháng?
Ông xem thường tôi quá rồi đấy. Thực ra, kế hoạch đại vây quét của tôi đã bắt đầu rồi. Tôi đảm bảo trong vòng mười ngày, Diệp Huyền Tân chắc chắn sẽ chết không nghỉ ngờ gì nữa.
Không, tôi không chỉ giết chết anh ta, mà còn giết cả tâm của anh ta nữa. Đúng rồi, chuyện tôi muốn ông mời sĩ quan Trấn Huy tới tham dự lễ khai trương, ông đã làm theo chưa?”
Trùng Gia gật đầu: “Đã gửi thiệp mời rồi, nhưng sĩ quan Trấn Huy vẫn chưa trả lời, tôi đoán… cậu ta sẽ không tới tham gia đâu.”
Thiếu Mã Gia đáp: “Ừm, lập tức truyền tin tức ra ngoài, nói sĩ quan Trấn Huy sẽ tới tham dự lễ mừng khai trương của tập đoàn nhà họ Mã tôi”
“Hửm?” Trùng Gia hơi sững sờ: “Thiếu Mã Gia, là tôi nói không rõ, hay là cậu nghe lâm thế? Sĩ quan Trấn Huy vẫn chưa trả lời sẽ tới tham dự lễ mừng khai trương mà”
Thiếu Mã Gia đáp: “Xã hội hiện tại, to gan thì làm lớn, mà nhát gan thì chết đói. Không có dũng khí thì làm sao có thể làm nên đại sự được. Sĩ quan Trấn Huy có thể tới là tốt nhất, nhưng nếu như không thể tới, thì tôi tìm một người giả mạo sĩ quan Trấn Huy là được”
Trùng Gia vô cùng kinh hãi: “Thiếu Mã Gia, giả mạo quân nhân đang tại ngũ chính là tội mất đầu đấy. Kế hoạch này của cậu, nói nghe một chút thì là to gan, mà nói khó nghe một chút thì chính là liều lĩnh, lỗ mãng..”
Thiếu Mã Gia: “Ông thì hiểu cái gì chứ? Sĩ quan Trấn Huy ở tít trên cao, công việc bận rộn, sẽ không có hơi sức đâu mà chú ý đến việc này. Còn nữa, lỡ như sự việc bại lộ, thì chúng ta lại cho người giả mạo kia làm kẻ chết thay là được. Đến lúc đó, chúng ta cứ khăng khăng nói không biết chuyện giả mạo này, cũng không biết sĩ quan Trấn Huy thế nào, cho nên mới coi người giả mạo thành thật, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu người giả mạo kia”
Trái tìm của Trùng Gia đập điên cuồng: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ ổn thỏa.”
Sắc mặt của Thiếu Mã Gia bất mãn: “Được rồi, không cần nói thêm nữa, cứ quyết định như vậy đi. Hai người mà tôi kêu ông tìm tới đó, ông đã dẫn tới hay chưa?”
Trùng Gia gật đầu: “Ừm, đã dẫn người tới rồi. Cơ mà, Thiếu Mã Gia, cậu cứu hai nhân vật nhỏ này để làm gì?”
Thiếu Mã Gia: “Ông chả hiểu gì, thường thì loại nhân vật nhỏ này mới có thể phát huy tác dụng lớn. Có thể giết chết tâm hay không, đều phụ thuộc vào hai người này cả. Gọi hai người đó vào đây cho tôi”
“Được rồi” Trùng Gia vẫy một tay ra ngoài cửa, rồi một nam một nữ đi từ ngoài cửa vào.
Hai người này không phải là ai khác, mà chính là bạn gái cũ của Diệp Huyền Tân, Trần Hạ Lan, và em trai của cô ta Trần Tiến Hà. Bọn họ đều bị chính tay Diệp Huyền Tân đưa vào nhà tù, một người bị tình nghỉ hút thuốc phiện và buôn bán chất kích thích, người còn lại bị tình nghỉ giết người.
Hai người vốn cho rằng, cả đời này sẽ trải qua trong nhà giam. Nhưng ai có thể ngờ được, Trùng Gia lại vớt được bọn họ ra ngoài.
Nhưng điều kỳ lạ là cả hai người này lại không biết Trùng Gia. Trùng Gia nói với bọn họ rằng chủ nhân của ông ta muốn ông ta cứu hai người.
Trần Hạ Lan nhìn Thiếu Mã Gia một cách thấp thỏm bất an, và nói: “Anh chính là chủ nhân của Trùng Gia sao? Là người muốn cứu chúng tôi ư?”
Thiếu Mã Gia hơi gật đầu: “Ừm”
Cô ta hỏi: “Anh là ai, tại sao lại muốn cứu chúng tôi?”
Thiếu Mã Gia đáp: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta có chung một kẻ thù”
Tâm trạng của Trần Hạ Lan rõ ràng đã kích động hắn lên: “Anh đang nói Diệp Huyền Tân sao? Anh cũng có thù với anh ta?”
Thiếu Mã Gia hơi gật đầu: “Không sai, thù không đội trời chung!”
Cô ta áp chế tâm trạng kích động đang cuộn trào xuống và nói: “Nhưng anh phải biết rằng Diệp Huyền Tân cũng không phải là người dễ đối phó như vậy đâu. Ngay cả nhà họ.
Trịnh, gia tộc giàu nhất thành phố Giang cũng chịu thiệt vô cùng trong tay anh ta, anh chắc chản có thể lật đổ được Diệp Huyền Tân chứ?”
Vẻ mặt của anh ta khinh thường: “Nhà họ Trịnh ở thành phố Giang? Ha ha, trong mắt tôi bọn họ còn chẳng tính là cái rắm gì”
Cái gì!
Trần Hạ Lan và Trần Tiến Hà lại càng kích động hơn.
Nhà họ Trịnh, gia tộc giàu nhất thành phố Giang còn không lọt vào mắt anh ta được, vậy rốt cuộc quyền thế của anh ta phải lợi hại đến mức nào. Còn nữa, có thể đưa bọn họ ra khỏi tù, cũng đủ để chứng minh thủ đoạn của anh ta không không giống người thường.
Đây quả nhiên là một đại nhân vật Ha ha, Diệp Huyền Tân, anh năm lần bảy lượt tự tìm đường chết, rồi lại chọc phải loại đại nhân vật này, bây giờ ông trời muốn xử lý anh, tôi xem anh còn có thể găng gượng qua được hay không?
Trần Tiến Hà lo lắng hỏi: “Anh muốn chúng tôi giúp anh làm gì?”
Thiếu Mã Gia nói một cách ý vị sâu xa: “Trần Tiến Hà, tuổi tác của cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên kết hôn rồi nhỉ. Tôi dự định sẽ giới thiệu một cô vợ cho cậu”