Diệp Huyền Tân đã hơi nổi giận rồi: “Cá Nhỏ, còn dám nói những lời hồ đồ như thế nữa thì anh rể sẽ tức giận đấy”
Trình Hạ Vũ thoáng chốc nước mắt tuôn trào.
Anh cuối cùng anh cũng làm “anh hùng cứu mỹ nhân” vì em một lần rồi.
Chết thì chết thôi, có thể cùng chết với anh rể đã là vô cùng vinh hạnh.
Trần Tiến Hà cũng cầm chiếc ghế bên cạnh lên: Chỉ cần Diệp Huyền Tân phản kháng, anh ta sẽ đập.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc khi Định Khải Phong chuẩn bị bắt Diệp Huyền Tân lại thì cửa lớn nhà họ Trình đột nhiên bị đẩy ra.
Một đội ngũ súng đạn sẵn sàng hung mãnh xông vào.
Người dẫn đầu chính là Hàn Thúy Lan.
Cô ta sống ngay trong đại viện gia đình quân nhân cách nơi này một dãy phố, đến đây cũng vẫn rất nhanh.
Hàn Thúy Lan vừa nhìn đã phát hiện ra Diệp Huyền Tân đang bị bao vây lấy, lập tức nổi giận: “Dừng tay lại hết cho tôi!”
Thấy Hàn Thúy Lan, Đinh Khải Phong không nhịn được mà giật bản mình.
Chết tiệt, sao cô ta lại tới đây?
Hàn Thúy Lan là phó bộ trưởng bộ công tác mặt trận thống nhất.
Bộ vũ trang trực tiếp thuộc quyền quản lý của bộ công tác mặt trận thống nhất.
Cũng có nghĩa là, Hàn Thúy Lan là lãnh đạo trực tiếp của Đinh Khải Phong.
Đinh Khải Phong vội vã đi lên đón tiếp: “Phó bộ trưởng Hàn, sao cô lại tới đây?”
Đến tận bây giờ, Đinh Khải Phong vẫn chưa liên hệ Hàn Thúy Lan với “đồ ngốc Hàn” lại cùng với nhau được.
Mẹ nó ai mà dám gọi Hàn Thúy Lan là “đồ ngốc Hàn” chứ, chán sống rồi à?
Hàn Thúy Lan lạnh lùng nói: “Đinh Khải Phong, hình như tôi không hề nhận được đơn xin hành động của ông nhỉ. Ông làm thế này là tự ý hành động rồi đấy!”
Đinh Khải Phong vội vã giải thích: “Phó bộ trưởng Hàn, cô nghe tôi nói đã. Thực ra hôm nay tôi tới chính là để tham gia hôn lễ mà.
Không ngờ trong buổi hôn lễ lại đột nhiên xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Người này hành hung đả thương người khác ngay trước mặt mọi người, khi đó tình huống khẩn cấp, tôi chỉ đành bắt kẻ hành hung lại trước rồi mới báo cáo với cô sau.”
Hàn Thúy Lan lạnh lùng nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng”
Nói xong, cô ta đi tới bên cạnh Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?
Cái… Cái gì?
Mọi người đang có mặt ở đây đều kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng.
Hàn Thúy Lan lại quen biết với Diệp Huyền Tân, hơn nữa còn tôn kính gọi anh một tiếng “ngài Diệp”.
Đậu má, vậy “đồ ngốc Hàn” mà khi nãy Diệp Huyền Tân nói chính là Hàn Thúy Lan đấy ư?
Anh dám gọi thẳng đối phương là “đồ ngốc”, vậy quyền thế của anh rốt cuộc lớn đến nhường nào?
Ít nhất cũng phải trên Hàn Thúy Lan hai bậc Không ngờ anh không chỉ có năng lực hơn Tân Hải, mà ở Biển Hoa Đông cũng có quyền thế độc nhất vô nhị.
Lần này đá trúng tấm thép mất rồi.
Diệp Huyền Tân lười giải thích với Hàn Thúy Lan: “Bắt Đinh Khải Phong đi đi, tiếp nhận điều tra!”
Đinh Khải Phong cuống lên ¡ chứ? Tôi… Tôi chỉ dựa vào đâu mà bắt phạm chút sai lầm về thủ tục thôi mà, nhiều nhất chỉ là làm một bản kiểm điểm thôi…
Diệp Huyền Tân nói: “Tôi tố cáo ông cấu kết với tổ chức lính đánh thuê phi pháp có được không?”
Đinh Khải Phong rõ ràng là làm việc cho Thiếu Mã Gia, mà Thiếu Mã Gia lại thuê lính đánh thuê phi pháp, nói Đinh Khải Phong cấu kết với tổ chức lính đánh thuê phi pháp cũng không có gì là không được.
Đinh Khải Phong thoáng chốc đã trắng bệch cả mặt Chết tiệt, việc liên lạc giữa ông ta và lính đánh thuê Vua Bọ Cạp vẫn luôn là tiến hành trong bí mật. Trừ Thiếu Mã Gia ra, không có người thứ ba biết được.
Làm sao Diệp Huyền Tần lại thăm dò được tin tình báo này vậy?
Ông ta điên cuồng nuốt nước bọt, biện minh cho bản thân: “Nói năng vớ vẩn. Cậu làm vậy là ngậm máu phun người sĩ quan đang tại ngũ, làm sao có thể cấu kết với Vua Bọ Cạp được?”
Diệp Huyền Tân thở dà “Với cái IQ này của ông, làm sao mà ngồi vào được vị trí như hiện nay vậy nhỉ? Vừa nấy tôi không nói ông, cấu kết với Vua Bọ Cạp mà. “Vua Bọ Cạp” mà ông nói là từ đâu ra thế?”
Đinh Khải Phong thoáng chốc sụp đố.
Đậu móa, vừa nãy căng thẳng quá, lại nói lỡ miệng mất rồi.
Hàn Thúy Lan tức đến độ phổi cũng muốn nổ tung.
Sĩ quan tại ngũ cấu kết với lính đánh thuê phi pháp, chết cũng không đáng tiếc!
Cô ta cản chặt răng: “Bắt Đinh Khải Phong lại cho tôi!”