Cấp dưới của Hàn Thúy Lan lập tức xông lên, tước vũ khí của Đinh Khải Phong, dùng còng tay còng lại!
Mặt Đinh Khải Phong xám như tro tàn.
Xong rồi, có ai không biết Hàn Thúy Lan thủ đoạn hơn người, ghét ác như thù. Rơi vào tay cô ta, ông ta có mười cái đầu cũng không đủ để chém nữa Diệp Huyền Tân liếc Hàn Thúy Lan một cái: “Cô đi được rồi đấy, đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi tính số với người nhà họ Trình”
Hàn Thúy Lan nhỏ tiếng nói: “Vậy tiền chữa bệnh…
Diệp Huyền Tân: “Thanh toán hết rồi”
Hàn Thúy Lan thở phào một hơi, dẫn quân rời đi.
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Huyền Tân nhìn về phía Trần Tiến Hà và Trình Nhất Thiên: “Một cơ hội cuối cùng. Ai đã đụng vào.
Cá Nhỏ, tự chặt một cánh tay!”
Trần Tiến Hà sắp phát điên rồi!
Chỗ dựa Đinh Khải Phong của anh ta đổ rồi. Giờ liên lạc với Thiếu Mã Gia, rõ ràng là không kịp.
Một cánh tay e là không giữ được nữa.
Mắt thấy Diệp Huyền Tần đã sắp tự mình ra tay, cuối cùng Trần Tiến Hà cần răng một cái, xông vào phòng khách, nhặt dao gọt trái cây lên, chặt xuống cổ tay mình.
Tay đưa lên dao hạ xuống, bàn tay đứt lìa!
ÁI Tiếng kêu thảm thiết của Trần Tiến Hà vang vọng không ngừng trên bầu trời đại viện nhà họ Trình.
Diệp Huyền Tần gật gật đầu hài lòng, ánh mắt lại đặt lên người Trình Nhất Thiên: “Giờ đến lượt ông rồi đó.”
Bộp!
Trình Nhất Thiên không chút do dự mà quỳ xuống trước mặt anh: “Tôi… Tôi không có đụng tới Cá Nhỏ mà. Cá Nhỏ, bố là bố của con, con… con không thể giết bố được”
Diệp Huyền Tân nhìn Trình Hạ Vũ, trưng cầu ý kiến của cô.
Trình Nhất Thiên dù sao cũng là bố ruột của Cá Nhỏ, Diệp Huyền Tần không tiện tự ý làm chủ.
Trình Hạ Vũ cần răng nói: “Từ nay trở đi, tôi không còn dính dáng gì đến nhà họ Trình nữa. Ông cũng không còn là bố của tôi nữa.
Anh rể, chúng ta đi thôi. Ông ta không có đụng tới em”
“Được” Diệp Huyền Tân đồng ý.
Diệp Huyền Tân đưa Trình Hạ Vũ đi tìm một bệnh viện ở gần đó băng bó vết thương trước.
Vốn dĩ Diệp Huyền Tân muốn để Trình Hạ ‘Vũ nhập viện, có điều Trình Hạ Vũ cứ muốn quay về tập đoàn Diệp Linh.
Tập đoàn Diệp Linh bây giờ bị giới kinh doanh Hà Sơn cô lập vây quét, mưa gió lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ Trình Hạ Vũ muốn cùng Từ Lam Khiết bảo vệ tập đoàn Diệp Linh.
Diệp Huyền Tân không còn cách nào, chỉ đành đưa Trình Hạ Vũ về tập đoàn Diệp Linh.
Trên đường về, ánh mắt của Trình Hạ Vũ từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi Diệp Huyền Tân, cười ngây ngô.
“Anh rể, em quyết định rồi. Đời này em sẽ không gả cho ai nữa, em sẽ trông con cho anh rể. Đương nhiên, nếu anh cảm thấy áy náy với em, có thế lấy thân báo đáp em”
Diệp Huyền Tân đen mặt.
Đầu óc cô bé này từ sáng đến tối toàn nghĩ những chuyện gì vậy?
Thật đúng là lành vết thương rồi liền quên đau.
Có điều Cá Nhỏ tỉnh nghịch ngày trước đã trở lại rồi, thật tốt!
“Khốn kiếp, phế vật!”
Khi Thiếu Mã Gia biết được Trần Tiến Hà chẳng những không chà đạp được Trình Hạ Vũ mà thậm chí còn để Diệp Huyền Tân cứu cô ta đi, anh ta lập tức nổi giận tím mặt, ném tất cả những thứ có thể ném trong phòng xuống.
Vốn dĩ tập đoàn Diệp Linh chỉ dựa vào một mình Từ Lam Khiết, căn bản không chống đỡ được tới lễ mừng công ty đưa ra thị trường vào bảy ngày sau.
Đến lúc đó, con mẹ nó cả Tân Hải sẽ chỉ có tập đoàn nhà họ Mã của anh ta độc quyền rồi.
Nhưng giờ Trình Hạ Vũ đã quay về, tập đoàn Diệp Linh lại có thể sống thêm được mấy ngày, sẽ cướp danh tiếng từ buổi lễ khai trương của anh ta.
Điều này khiến anh ta rất khó chịu.
“Còn cái tên Vua Bọ Cạp kia nữa, cũng là một kẻ tốn cơm mà thôi. Ngay cả Diệp Huyền Tân mà cũng không ngăn cản được”
Anh ta phẩn nộ móc điện thoại ra, liên lạc với Vua Bọ Cạp, chuẩn bị mãng cho một trận.
Không ngờ, điện thoại của Vua Bọ Cạp lại Tất máy.
Trái tim Thiếu Mã Gia nhất thời vọt lên cổ họng.
Lúc này mà Vua Bọ Cạp tắt máy, chỉ có hai khả năng thôi.
Một là bị bắt làm tù binh rồi, hai là đã phản bội anh ta.
Cân nhắc tống hợp thì anh ta cảm thấy khả năng thứ hai có nguy cơ cao hơn.
Anh ta biết rất rõ thực lực của Vua Bọ Cạp, chỉ dựa vào chút thủ đoạn của Diệp Huyền Tân thì căn bản không thể nào bắt Vua Bọ Cạp làm tù binh được.