Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 653: Vua Bọ Cạp phản bội




“Đồ phản bội, phản bội, tao muốn cả nhà mày không được chết tử tế!”
Mà anh ta đâu biết, thực ra Vua Bọ Cạp đã bị Diệp Huyền Tân bắt làm tù binh Lúc trước khi Diệp Huyền Tần đối phó với Triệu Bân và Triệu Việt, anh đã cố ý nhường rồi, chính là muốn lừa Thiếu Mã Gia.
“Hỏng rồi, Diệp Huyền Tân đã cứu Trình Hạ Vũ, rất có khả năng sẽ đi cứu Từ Nam Huyện nữa. Nếu Từ Nam Huyên quay về thì uy hiếp đối với lễ khai trương tập đoàn nhà họ Mã của mình sẽ càng lớn hơn”
Thiếu Mã Gia là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Anh ta không cho phép kế hoạch của mình chịu bất cứ sự uy hiếp nào.
“Từ Nam Huyên, nếu đã không có được cô thì chỉ có thể tiêu diệt cô thôi. Đúng rồi, nghe.
nói cô còn có hợp tác với hạng mục du lịch Nghĩa An của tập đoàn Diệp Linh nữa mà. Nếu động tay động chân chút với hạng mục du lịch Nghĩa An, vậy thì hạng mục này rất có khả năng có thế trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết tập đoàn Diệp Linh rồi. Ha ha, cứ làm như vậy đi. Thiếu Mã Gia mình quả nhiên là thiên tài mà!”
Anh ta càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn €ó điều đến lúc chọn ai thực thi nhiệm vụ này thì anh ta lại gặp khó khăn Anh ta loại trừ gia chủ nhà họ Từ ở thành phố Giang – Từ Hiên Thẳng đầu tiên.
Dù gì thì Từ Nam Huyên cũng là cháu gái ruột của ông ta, đại khái ông ta sẽ không đành lòng ra đòn chết với cháu gái mình.
Từ Đức Lương!
Đúng, để Từ Đức Lương thực thi kế hoạch lần này đi.
Từ Đức Lương và Từ Nam Huyên vẫn luôn đấu đá cả trong tối lẫn ngoài sáng, như nước với lửa. Anh ta sớm đã muốn diệt trừ Từ Nam Huyên rồi.
Thiếu Mã Gia lập tức móc điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Từ Đức Lương: “Tiêu diệt Từ Nam Huyên, giành lấy quyền hợp tác của cô ta với hạng mục du lịch Nghĩa An”
Anh ta chỉ từng gặp Từ Đức Lương hai lần.
Lần thứ nhất là ở cửa nhà hàng Michelin, Từ Đức Lương cười nhạo Thiếu Mã Gia và Từ Nam Huyên không thể vào nhà hàng Michelin dùng bữa, kết quả bị đánh cho một trận thê thảm.
Lần thứ hai là sau khi Từ Đức Lương biết thân phận của Thiếu Mã Gia, đích thân đến cửa xin gặp, xin lỗi anh ta.
Lúc đó, Thiếu Mã Gia cảm thấy lòng dạ người này rất đen tối, nói không chừng có thể dùng được, cho nên đã giữ số liên lạc của anh ta lại.
Không ngờ nhanh như vậy mà người này đã có đất dụng võ rồi.
Nhà họ Từ ở thành phố Giang, Từ Đức Lương nhận được tin nhản Thiếu Mã Gia gửi tới, chỉ nhìn một cái mà tim đã đập điên cuồng, Thiếu Mã Gia thật tàn nhắn, vậy mà lại ra đòn chết với cả Từ Nam Huyên.
Một bên là chị họ tranh giành thân phận người thừa kế nhà họ Từ với mình, một bên là Thiếu Mã Gia đang lên, có thể cho mình tiền bạc nhiều không đếm xuể, đương nhiên anh ta đã chọn người thứ hai mà không hề do dự.
Từ Nam Huyên nên chết từ lâu rồi!
Sau khi đã quyết định xong, anh ta đi về phía căn phòng tối đang giam giữ Từ Nam Huyên.
Đương nhiên, anh ta không định nói chuyện này cho ông nội Từ Hiên Thắng.
Dù sao thì Từ Nam Huyên cũng là cháu gái ruột của ông ta. Nếu ông ta biết thì chắc chắn sẽ ngăn cản anh ta.
Hơn nữa, cũng không thể giết chết cô ở nhà họ Từ được. Nếu không, bên phía cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra ra anh ta.
Ừm, lừa cô ta ra trước đã rồi tìm một nơi vắng người tiêu hủy thi thể xóa dấu vết.
Lúc này, Từ Nam Huyên đang lấy nước mắt rửa mặt trong căn phòng tối của nhà họ Từ.
Cô bị Từ Đức Lương lén lút bắt cóc từ Tân Hải về đây.
Sau khi bị bắt về, ông nội Từ Hiên Thắng lại ép cô gả cho Thiếu Mã Gia.
Cô sớm đã nhìn rõ bộ mặt xấu xí của Thiếu Mã Gia rồi, sao có thể đồng ý gả cho anh ta được chứ.
Trong cơn giận dữ, Từ Hiên Thăng đã dứt khoát nhốt cô và trong phòng tối. Khi nào cô đồng ý thì mới thả cô ra ngoài.
Người nhà họ Từ còn lấy đi tất cả công cụ dùng để liên lạc với thế giới bên ngoài của cô.
Hiện giờ chẳng ai biết cô bị nhốt trong phòng tối của nhà họ Từ.
Cho dù là anh hùng cái thế của cô thì e rằng cũng không tìm được tới đây.
Giờ cô kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, tuyệt vọng đến tột cùng.
Đúng vào lúc này, cửa phòng tối đột nhiên bị mở ra.
Từ Đức Lương lặng lẽ không tiếng động đi vào, Thấy Từ Đức Lương, Từ Nam Huyên nhất thời nổi giận đùng đùng: “Đồ khốn, cậu còn có mặt mũi đến đây à?”
Từ Đức Lương vội vã nhỏ tiếng nói: “Chị họ, đừng nói gì. Em đến cứu chị ra mà”
“Hả?” Từ Nam Huyên vô cùng nghỉ ngờ: “Cậu? Cứu tôi ra ư? Là cậu bắt tôi về nhà họ Từ, giờ sao lại có lòng tốt cứu tôi ra chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.