Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 667:




Một đám người đi theo Thiếu Mã Gia đến cổng của tập đoàn Diệp Linh.
Từ Lam Khiết đã nhìn thấy đoàn người Thiếu Mã Gia từ xa, thì biết đại sự không ổn.
Vì để tránh nhục nhã, xấu mặt trước mặt mọi người, Từ Lam Khiết chuẩn bị lùi ra sau tập đoàn Diệp Linh.
Diệp Huyền Tân lại cản Từ Lam Khiết lại: “Lam Khiết, bây giờ trốn tránh hiện thực, sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng hỏng bét.”
“Chỉ có thẳng thắn đối mặt, đón lưỡi đao mà lên, mới có thể giải quyết được vấn đề”
Từ Lam Khiết thở dài trong lòng.
Nếu như thắng thắn đối mặt có thể giải quyết được vấn đề, đương nhiên cô sẽ không lựa chọn trốn tránh.
Nhưng vấn đề là, cho dù cô thẳng thắn đối mặt thì sao chứ? Có thể giải quyết được vấn đề không?
Không, ngoại trừ nhục nhã, cô không chiếm được bất cứ thứ gì.
Lúc này, đoàn người Thiểu Mã Gia đã tới gần.
Về việc sỉ nhục tập đoàn Diệp Linh như thể nào, Thiếu Mã
Gia đã sớm có chung ý tưởng với Từ Hiên Thång và Trần Hạ Lan rồi.
Vừa tới nơi, Từ Hiến Thắng đã hùng hổ dọa người nói: “Từ
Nam Huyên, cút ra đây cho ông.”
“Nhà họ Từ ở Tân Hải đã sớm bị trục xuất khỏi nhà họ Từ thành phố Giang, cháu còn đứng một đội với mấy người đó, hån là cũng muốn phản lại gia tộc!”
Từ Nam Huyên không đáp lại, chỉ kiên cường đứng bên cạnh Từ Lam Khiết,
Từ Đức Lương nổi giận nói: “Hừ, ngay cả ông nội nói cũng không nghe, đúng là khi sư diệt tổ.”
“Ông nội, chị ta đã quyết định phản bội nhà họ Từ thành phố Giang rồi, sao ông phải khuyên nữa!”
Từ Hiên Thắng: “Từ Nam Huyên, cháu thật sự khiến ông cực kì thất vọng.”
“Bây giờ ông chính thức tuyên bố lệnh chủ nhà số ba với cháu, cháu bị trục xuất khỏi nhà họ Từ!”
Mặc dù mấy ngày trước ông ta đã tuyên bố trục xuất Từ Nam Huyên ở bộ phận dự án Nghĩa An rồi. Nhưng hôm nay vì để làm nhục tập đoàn Diệp Linh, ông ta không ngại trục xuất thêm một lần.
“Haiz!” Từ Nam Huyên thở dài.
Cô cũng không có quá nhiều thất vọng đối với cách làm của nhà họ Từ: Dù sao cô đã sớm tuyệt vọng với nhà họ Từ rồi. Diệp Huyền Tân vỗ bả vai Từ Nam Huyên: “Than thở cái gì chứ.”
“Bọn họ đơn giản là tiểu nhân đắc chí mà thôi, cứ để bọn họ nhảy nhót một lúc đi.”
“Tôi cam đoan, chờ một lúc nữa bọn họ sẽ cầu xin cô trở về gia tộc.”
Từ Hiên Thắng lạnh lùng nói: “Cầu xin nó trở về? Cầu xin nó trở về để làm cái gì chứ, lãng phí lương thực?”
“Hay là cậu cảm thấy nhà họ Từ chúng tôi không thể rời khỏi nó?”
“Cô Trần Hạ Lan, nếu như cô không ngại, cô hãy tiếp nhận tất cả công việc của Từ Nam Huyên ở nhà họ Từ đi.”
Trần Hạ Lan mim cười: “Khó được ông Từ nhiệt tình như vậy, vậy tôi bèn cung kính không bằng tuân mệnh.” Trên mặt Từ Nam Huyên viết đầy vẻ kinh ngạc.
Việc mà cô phụ trách ở nhà họ Từ đều là việc liên quan đến nghiệp vụ quan trọng của nhà họ Từ. Từ Hiến Thắng lại yên tâm giao cho một người ngoài như vậy!
Hóa ra, mình ở trong lòng những người này, còn không bằng cả một người ngoài.
Trần Hạ Lan đắc ý cười: “Diệp Huyện Tân, thật ra hôm nay tôi đến đây là cố ý cảm ơn anh.”
“Cảm on anh năm đó đã không cưới tôi, nếu không, hôm nay tôi cũng không có khả năng trở thành khách quý của nhà họ Từ thành phố Giang” ý.”
“Càng không có khả năng tìm được một người chồng như
Nói rồi, Trần Hạ Lan ném cho Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết hai tấm thiệp mời.
Nhưng mà hai người không nhận lấy, mặc cho thư mời rơi xuống đất.
Trần Hạ Lan nói: “Tháng sau tôi và Thiếu Mã Gia sẽ kết hôn, muốn mời hai người đi uống rượu mừng”
“Anh có biết không Diệp Huyền Tân, quyết định chính xác nhất đời tôi chính là đá được anh!”
Phụt!
Không nghĩ tới Diệp Huyền Tân lại cười ra tiếng: “Ha ha, cô đúng là ngu xuẩn vô cùng ngây thơ”
“Cô thật sự cho rằng việc hoàng tử yêu có bé lọ lem trong truyện cổ tích sẽ trình diễn trong hiện thực ư?”
“Thiếu Mã Gia chỉ coi cô như đồ chơi của anh ta thôi, mà cũng có loại người ngu xuẩn như có mới coi là thật”
“Cút!” Trần Ha Lan chửi ầm lên: “Anh chính là hâm mộ đổ kị, nên mới nói lời châm chọc.”
“Nhưng mà cũng chỉ đến thế thôi, bây giờ tôi là người ở trên cao mà anh không thể với nổi, ngoại trừ nói hai câu châm chọc, anh chàng làm được gì cả.”
“Còn có cô Từ Lam Khiết, chỉ cần tôi sống, cô vĩnh viễn sẽ thấp hơn tôi một đoạn, trước kia là thể, bây giờ cũng thế, về sau cũng sẽ thế!”
“Cô, chỉ xứng nhặt giày rách cho tôi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.