Nói rồi, đám người tên đầu nấm bắt đầu ra tay!
Anh ta đá bay âu đựng canh, nước canh nóng hổi bản tung tóe lên trên người bốn bông hoa vàng, khiến các cô bị đau đến mức hít một hơi lạnh.
Những nam nhân viên kia thấy nữ thần trong lòng mình bị bắt nạt đã không nhịn được nữa.
Một nam nhân viên giận dữ hét lên: “Các anh em, bình thường cô Từ đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta không thể nhìn cô Từ bị bắt nạt mà không làm gì cả được”
“Đánh cho tôi, đuổi hết bọn họ đi”
“Lên!” Đám nhân viên thi nhau xông lên, bảo vệ bốn bông hoa vàng ở giữa.
“Ha ha, tốt lắm!” Tên đầu nấm không sợ hãi chút nào, thậm chí còn ngông cuồng cười to: “Một đám chưa thấy qua việc đời, hôm nay ông đây sẽ để cho mấy người chứng kiến một chút, như thế nào mới là võ giả”
“Mấy đứa, hôm nay cho mấy đứa phá thỏa thích, cứ thoải mái ra tay đi, đánh đến chết cho tôi”
“Ha ha, được” Người của hiệp hội võ thuật nhiệt tình hưởng ứng, xông thẳng lên.
Người của hai bên rất nhanh đã đánh nhau loạn xạ.
Xung quanh vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu đánh kêu giết vang lên bên tai không dứt.
Từ Lam Khiết bị dọa sợ, vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Diệp Huyên Tân: “Huyền Tân, mau tới tập đoàn Diệp Linh, có người tới quấy rối…”
Cô còn chưa nói hết, một người của hiệp hội võ thuật xông lên, cướp lấy điện thoại rồi ném xuống đất.
Anh ta còn đưa tay muốn đánh Từ Lam Khiết, nhưng mà đã bị một nhân viên cản lại.
Diệp Huyền Tân vừa đón Uyển Nhi từ trường về nhà thì nhận được điện thoại của Từ Lam Khiết.
Nghe Từ Lam Khiết nói xong, anh lập tức nổi giận lôi đình, phi nước đại xuống tầng, lên xe đi đến tập đoàn Diệp Linh.
Đáng chết, vốn cho là có tranh chữ của Độc Lang trấn giữ sẽ không có ai dám tùy tiện ra tay với tập đoàn Diệp Linh nữa.
Thật sự không nghĩ đến, vẫn có nhiều đồ không có mắt xông đến trước họng súng như vậy.
Khi Diệp Huyền Tân đi đến tập đoàn Diệp.
Linh, cuộc chiến đã kết thúc.
Kết quả không có chút hồi hộp nào, là nam nhân viên của tập đoàn Diệp Linh thua.
Tất cả bọn họ đều bị đánh nằm trên mặt đất, cả người đầy bụi đất, ít nhất có bốn người bị đánh vỡ đầu, choáng váng tại chỗ.
Người của hiệp hội võ thuật đều là võ giả chuyên nghiệp, năng lực mạnh mẽ.
Mà nhân viên của tập đoàn Diệp Linh đều là một đám người làm công tác văn hoá, khoảng cách thực lực của hai bên thực sự quá lớn, muốn không thua cũng khó.
Từ Lam Khiết Trình Hạ Vũ và một đám nữ nhân viên, giờ phút này đều đang co ro run lẩy bẩy trong một góc.
Cho dù trong lòng tràn ngập e ngại, nhưng Từ Lam Khiết vẫn nói phải trái với bọn họ: “Mấy người đúng là quá đáng, đây là đang khiêu khích uy nghiêm của pháp luật!”
Tên đầu nấm ngông cuồng cười to: “Ha ha, pháp luật dùng để quản lý đám dân đen mấy người thôi, chứ ở trước mặt ông đây, pháp luật chẳng là cái thá gì cả”
“Ông đây vẫn giữ câu nói kia, giao ba nghìn năm trăm tỷ phí bảo hộ, lại ngủ một đêm với mấy anh đây. Nếu không, ông đây sẽ đánh tập đoàn Diệp Linh thành phế tích!”
Lửa giận của Diệp Huyền Tần đã cháy lên thì sẽ không cách nào dập tắt.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Là ai ra tay thì quỳ xuống dập đầu một trăm cái xin lỗi!”
Lúc này tên đầu nấm mới chú ý tới Diệp Huyền Tân: “Mẹ nó mày là ai vậy, ở đây không tới lượt mày khoa tay múa chân đâu” . 𝘛hử đọc 𝑡r𝙪𝒚ện không q𝙪ảng cáo 𝑡ại ﹟ 𝘛 R 𝙪 M 𝘛 R U 𝘠 E N﹒vn ﹟
“Cút nhanh lên, nếu không đám người này chính là kết cục của mày đấy”
Anh ta chỉ vào nam nhân viên ngã trên mặt đất.
Diệp Huyền Tần: “Tao là ông nội mày”
“Cháu trai đã làm sai chuyện, làm ông nội thì phải dạy dỗ cháu trai, đó là điều đương nhiên!”
Một câu này đã hoàn toàn chọc giận tên đầu nấm.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Các anh em, bao vây tên khốn này lại cho ông đây, đừng để nó chạy mất”
Người của hiệp hội võ thuật lập tức bao vây kín lấy Diệp Huyền Tân.
Đám nam nhân viên ngã trên mặt đất đều luống cuống, vội vàng hô lên.
“Anh Diệp, anh đi mau, không cần phải để ý đến chúng tôi đâu”
“Đúng vậy anh Diệp, đám người này đều là võ giả chuyên nghiệp, anh không đánh lại bọn họ đâu”
“Haiz, chúng tôi có nhiều người như vậy mà còn không chiếm được chút lợi thế nào, chứ đừng nói đến một mình anh”
“Nhanh đi báo cảnh sát đi, anh không thể bị thương nữa”
Từ Lam Khiết cũng gấp đến mức mặt đỏ tới mang tai: “Huyền Tần, đừng lấy cứng đối cứng với bọn họ, anh không phải là đối thủ của bọn họ đâu”
“Chúng ta ngồi xuống từ từ bàn bạc, nhất định có thể dùng hòa bình để giải quyết vấn đề mà”