Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 681: Lam Khiết, anh giận




Diệp Huyền Tân thở dài đầy thất vọng: “Lam Khiết, anh giận rồi”
Từ Lam Khiết: “?”
“Huyền Tân, anh giận chuyện gì vậy”
Diệp Huyền Tân: “Sao em lại xem thường anh như thế chứ? Trong lòng em, mấy tên vô lại đó anh không đánh nổi sao?”
Từ Lam Khiết: “…”
Tên đầu nấm hét lên: “Khốn kiếp, thật đúng là ngông cuồng!”
“Các anh em, hành động!”
Một nhóm người nhanh chóng bao vây xung quanh.
Diệp Huyền Tân điềm tĩnh, châm điếu thuốc!
Mọi người: “..”
Đã đến giờ phút này rồi mà vẫn không quên ra vẻ ta đây, thật phô trương!
Tên đâu nấm xông lên trước, giơ chân lên định đá Diệp Huyền Tân.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tân cũng hành động.
Anh cũng giơ chân lên, cao hơn cả chân của tên đầu nấm, nhẹ nhàng đá Chân anh đá gấy xương bánh chè của tên đầu nấm.
Rắc!
Tiếng xương gãy kêu lên!
ÁI Tên đầu nấm hét lên vô cùng thê thảm.
Chân của tên đầu nấm đã bị Diệp Huyền Tân đánh gãy.
Sau đó, Diệp Huyền Tân nắm lấy cánh tay của tên đầu nấm, ném anh ta đi không thương tiếc Râm rầm rầm..
Âm thanh giòn giã không ngừng vang lên.
Đám người của hiệp hội võ thuật còn chưa tiếp cận được Diệp Huyền Tân mà đã bị tên đầu nấm bay lên đập vào.
Nỗ lực tạo nên kỳ tích, chỉ cần lực đủ lớn thì ngay cả một con voi cũng có thể bị đánh bay đi.
Chỉ là tên đâu nấm thật đáng thương, sau khi bay một vòng, anh ta liền cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu ong ong lên, cuối cùng anh ta không kìm được mà nôn mửa.
Chân đau, đầu đau, tay cũng đau… cánh tay của anh ta sớm đã bị Diệp Huyền Tân kéo cho trật khớp.
Những cơn đau liên tiếp như này khiết cho anh ta suýt chút nữa bị sốc ngay tại chỗ.
Người ở bên cạnh Diệp Huyền Tân chỉ bị thương nhẹ, nhân cơ hội anh không để ý, gã ta nhảy lên chuẩn bị đánh lén.
Nhưng, Diệp Huyền Tân đã phát hiện ra Anh lập tức lấy vũ khí “tên đầu nấm”, đập về phía đối phương.
Bịch!
Tên đó bị đánh ngất ngay tại chỗ Sau khi chịu sự va chạm này, đầu của tên đầu nấm chảy máu đầm đìa “Con mẹ nó” Tên đầu nấm hét lên đau đớn: “Đừng đứng lên nữa, tao sắp chết rồi”
Chúng mày còn xông lên lần nữa, thẳng cha Diệp Huyền Tân này sẽ lại lấy ông đây ra làm vũ khí, đến lúc đó ông đây chết mất.
Trên thực tế anh ta lo lắng quá nhiều rồi, đám người này sớm đã bị đánh cho mất hết sức phản kháng, năm bẹp xuống đất.
Trong phòng ăn không một tiếng động, chỉ có âm thanh Diệp Huyền Tân phì phèo châm điếu thuốc!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc.
mồm, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Tân: “Mạnh, ông chủ mạnh quá”
Tên đầu nấm kia ít nhất cũng phải tám mươi chín kilogram, hai người chưa chắc đã có thể địch được.
Vậy mà ông chủ lại sử dụng đối phương như roi da một cách rất thoải mái!
Bọn họ nhiều người như vậy còn không thể đánh lại được đối phương, nhưng ông chủ trong tích tắc đã giải quyết xong, thậm chí điếu thuốc còn chỉ cháy một phần bat!
Thật mạnh quát Diệp Huyền Tân nhìn Từ Lam Khiết cười mỉm: “Lam Khiết, em xem thường anh quá rồi, xin lỗi anh đi”
Từ Lam Khiết há hốc mồm, giống như có thể nhét cả quả trứng gà vào miệng.
Trong lòng các nữ nhân viên gào thét: Biến thái!
Ông chủ thật đúng là biến thái.
Chẳng qua tôi vẫn rất thích!
Có vài nữ nhân viên còn nhìn chăm chú vào bộ ngực vạm vỡ mướt mồ hôi của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tân lạnh nhạt nhìn đám người của hiệp hội võ thuật, nói: “Các người có hai sự lựa chọn.”
“Thứ nhất, quỳ xuống xin lỗi, lạy đủ một trăm lần”
“Thứ hai, tao sẽ đánh què chân và chúng mày sẽ tàn phế suốt đời”
Đám người kia đã thấy được sự lợi hại của Diệp Huyền Tân, sao có thể không nghe lời, ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi.
Nhưng tên đầu nấm vẫn không nhúc nhích.
Diệp Huyền Tân nhìn anh ta với ánh mắt hung dữ: “Xem ra mày chọn phương án thứ hai”
Tên đầu nấm: “Tôi… chân của tôi bị gấy mất rồi”
Diệp Huyền Tân: “Vậy tao sẽ đánh nát chân giữa của mày”
Tên đầu nấm hoàn toàn sụp đổ.
Con mẹ nó chứ, mày một chút cũng không giữ lời, đã nói gãy một chân thì không cần dập đầu.
Mẹ kiếp, rõ ràng ông đây đã bị gãy một chân rồi còn bắt ông đây quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.