Đột nhiên ông ta phát hiện ra rằng ba kẻ giết người đột nhiên chuyển sang một bên, hướng về phía ông ta!
Trùng Gia bỗng nhiên trở nên căng thẳng: Đây là bọn họ đang cố bắt kẻ cầm đầu kế hoạch!
Ông ta tức giận gào lên: “Cánh trái và cánh phải, tập trung vào giữa, dù có chết cũng phải giết được bọn chúng”
Cánh trái và cánh phải của quân địch nhanh chóng chèn vào trong trung tâm.
Tuy nhiên, đều vô ích Tốc độ của ba người vẫn không chậm lại, bọn họ không thể làm ba người kia bị thương.
Trùng Gia nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi buồn rầu, ông ta như thể già đi hơn mười tuổi Xong rồi, lần này kế hoạch vây quét lại thất bại rồi!
Trời ạ, rốt cuộc Diệp tông sư ở đâu vậy ra vậy? Thực sự quá mạnh!
Diệp tông sư vừa xuất hiện, anh đã trực tiếp lật ngược tình thế!
Nhìn ba người họ càng ngày càng chiến đấu quyết liệt, ông ta hết hi vọng, không còn cách nào lật ngược thế cờ.
Tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì Ông ta nhảy xuống xe và phóng đi Trong đội ngũ quân địch, trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng bi thương.
Bọn họ đã sớm bị ba người kia dọa cho mất mật.
Bây giờ chỉ huy của bọn họ lại chạy trốn, tỉnh thần của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổi Tiếp tục ở lại có ích gì chứ?
Chỉ có thể biến thành bia đỡ đạn mà thôi.
Tỉnh thần của bọn họ đã sụp đổi!
Diệp Huyền Tân đã thành công giết kẻ địch về mặt tinh thần.
Độc Lang hét lên: “Anh ơi, anh đã giết bao nhiêu kẻ thù Diệp Huyền Tân: “Không đếm”
Độc Lang: “Tử Hàm, ông đã giết được bao nhiêu người.”
Tử Hàm: “Năm trăm”
Độc Lang: “Chết tiệt, sao ông lại hơn tôi tận năm mươi người.”
“Giết giết giết!”
Cuộc đối thoại hung hăng ngang ngược này đã phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng của kẻ địch.
Cuối cùng, có người đã sợ hãi bỏ chạy.
Nếu có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, nếu có người thứ hai, sẽ có người thứ ba…
Quân giặc không còn sức chống cự, đều lần lượt tháo chạy.
Độc Lang nổi điên: “Khốn kiếp, năm mươi tên ở lại để cho tao giết đã, tao không thể giết ít hơn Tử Hàm được…”
Kẻ địch còn chạy nhanh hơn.
Trong vòng chưa đầy mười phút, hàng chục nghìn quân lính tan rã và biến mất trong tích tắc.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm vang lên, mưa càng dày đặc.
Mưa rửa sạch máu, tụ lại thành sông.
Ba người đứng trên xác kẻ thù, tận hưởng màn tắm mưa.
Tử Hàm thở dốc cười lớn: “Vui quá, lâu lắm rồi mới cảm thấy vui vẻ như vậy”
Độc Lang lấy điện thoại ra, đưa cho Diệp Huyền Tân: “Anh, tới chụp ảnh nhóm đi, làm bức kỉ niệm”
*Cút đi” Diệp Huyền Tân cười, mảng một tiếng: “Là thăng quái quỷ nào bảo cậu làm mưa nhân tạo thế”
“Chị dâu của cậu yếu lắm, nếu như cô ấy bị cảm, anh sẽ không tha cho cậu đâu.”
Độc Lang vội vàng giải thích: “Anh, nghe em nói đã, em đây cũng là vì muốn tốt cho hai người thôi”
“Em nghe người ta nói, tắm mưa xong sinh con trai sẽ càng khỏe mạnh hơn…”
“Cút ***”
Diệp Huyền Tân từ bên cạnh đi một vòng lớn rồi quay trở lại khu vực quan sát Mặc cho gió gào thét.
Mặc cho sấm sét.
Mặc cho cơn mưa như trút nước.
Không một ai trong đám đông rời khỏi nơi này.
Tất cả đều nhìn chiến trường với vẻ mặt bàng hoàng, sục sôi bầu nhiệt huyết, và cả những giọt nước mắt xúc động.
Một người đàn ông thực sự, giết bốn phương tám hướng.
Một người đàn ông thực sự, đánh tơi bời kẻ thù.
Diệp tông sư là một người đàn ông thực sựt Bọn họ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hào hùng, thậm chí có người còn muốn lao lên để thể hiện cảm xúc sục sôi của mình Tuy nhiên, họ đã bị chặn lại bởi những người từ hiệp hội võ thuật.
Diệp Huyền Tân giật lấy chiếc ô từ một nhân viên bên cạnh và chạy đến chỗ Từ Lam Khiết.
“Lam Khiết, sao trời mưa to như vậy em không biết mượn ô, lỡ bị cảm thì phải làm sao?”
Từ Lam Khiết hai mắt ngấn lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Huyền Tân, sao anh đi lâu như vậy”
Diệp Huyền Tân: “Bụng anh hơi khó chịu… Khoan đã, em khóc sao?”
“Ai bắt nạt em”
Từ Lam Khiết nói: “Không ai bắt nạt em cả, chỉ là em cảm thấy tiếc cho anh.”
“Anh biết không? Anh đã bỏ lỡ cảnh tượng chấn động nhất trên đời. Sợ rằng anh sẽ hối hận cả đời đấy”