Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 705: Ra tay




Tưởng Phong Quang khinh thường nói: “Cái gì mà người phụ trách của Tập đoàn Diệp Linh chứ? Cậu ta chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng may mắn lại được ông chủ dùng quy tắc ngầm nên mới có địa vị như hôm nay.
Tiết Chính Khải mỉm cười: “Tôi nói mà, một người nhân phẩm méo mó sao có thể thành công được?”
“Để người ta bao nuôi à!”
Tưởng Phong Quang: “Loại rác rưởi như: vậy mà cũng dám lên mặt bắt chúng ta quỳ xuống xin lỗi sao? Không biết ở nhà có soi gương bao giờ không?”
Các nhân viên của Tập đoàn Đế Hào phá lên cười sảng khoái.
Đúng vậy, một tù nhân đã từng đi ăn xin để kiếm ăn, bây giờ lại dám yêu cầu các giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Đế Hào quỳ gối và xin lỗi thực sự là một chuyện hoang đường.
Tiết Chính Khải quát lớn: “Diệp Huyền Tần, mau tránh ra. Đừng làm mất thời gian nghênh đón Chỉ huy Diệp của chúng tôi, cậu không gánh nổi hậu quả đâu”
Diệp Huyền Tân: “Tôi đã nói rồi, anh và Tưởng Phong Quang quỳ xuống xin lỗi, nếu không tôi sẽ không rời đi. “
“Mẹ kiếp” Tiết Chính Khải mắng: “Nể mặt cậu cậu khôn: n à? Dù sao tôi cũng là thầy của cậu, cậu bắt tôi quỳ sao?
“Không biết tôn trọng thầy giáo một chút nào hết.”
Diệp Huyền Tân: “Thầy giáo? Haha, ông không xứng được gọi là thầy giáo.”
“Mẹ * Khuôn mặt già nua của Tiết Chính Khải xanh mét: “Anh Tưởng, chúng ta đừng nói nhảm với cậu ta nữa, ném anh ta sang một bên, đừng ảnh hưởng đến việc đón tiếp Chỉ huy Diệp.”
Tưởng Phong Quang gật đầu, hai người lập tức lao về phía Diệp Huyền Tân.
Phó Tổng giám đốc xinh đẹp lo lắng.
Tưởng Phong Quang và Tiết Chính Khải đều là võ sĩ, hai người họ hợp sức rất có thể sẽ giết chết Diệp Huyền Tân.
Cô vội vàng hét lên: “Dừng lại, có chuyện gì từ từ nói…
Tuy nhiên, Tiết Chính Khải và Tưởng Phong Quang đều đã nổi giận, không quan tâm đến lời nói của cô ấy.
Hai người đàn ông một người bên trái, một người bên phải bao vây Diệp Huyền Tần, chuẩn bị tấn công.
Diệp Huyền Tân không hề hoảng sợ, anh chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay ra là có thể dễ dàng giữ chặt nắm đấm của đối phương.
Sau đó, anh dùng lực bẻ, cạch, cạch!
Tiếng gấy xương vang lên Diệp Huyền Tân lại kéo mạnh, hai người kia trật khớp khuỷu tay.
AAAI Tiếng hét thấu tim vang vọng bên tai mọi người.
Đám đông xung quanh nhìn thấy cảnh này đều im lặng.
Thân hình gầy gò này sao có thể sở hữu sức mạnh như vậy? Có thể dễ dàng đánh gãy tay của hai người học võ nhiều năm!
Cô Phó Tổng giám đốc xinh đẹp nghẹn ngào nước mắt, chuyện lần này gay rồi, nếu để Chỉ huy Diệp nhìn thấy cảnh này, chäc chắn sẽ trách tội các cô.
Làm thế nào đây? Bây giờ nên làm thế nào đây?
Tưởng Phong Quang vừa gào thét vừa chửi rủa: “Tên nhóc họ Diệp kia, mày ăn gan hùm rồi sao?”
“Ông đây muốn mày chết, mày nhất định phải chết”
“Phó Tổng giám đốc, nhân viên của cô bị người ta ức hiếp, cô nhanh mời người của Hiệp hội võ thuật đến dạy dỗ tên nhóc này đi”
“Lần này nếu cô không quan tâm đến hai chúng ta, có phải lần sau đến những anh em khác cô cũng không quan tâm không? Sau này cô dẫn dắt chúng tôi kiểu gì?”
Sắc mặt Phó Tổng giám đốc xinh đẹp thay đổi hết lần này đến lần khác.
Bây giờ mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn, có liên quan đến hình sự, chuyện này năm ngoài thẩm quyền của cô.
Nếu không nhanh chóng giải quyết, nếu bị Chỉ huy Diệp nhìn thấy, cô sẽ bị đuổi việc mất.
Trong tình thế tuyệt vọng, cô ngay lập tức liên hệ với Ngưu Đạo, chủ tịch Hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam, nhờ Hiệp hội võ thuật đến giúp giải quyết.
Lúc này, Ngưu Đạo đang dẫn theo người của mình vội vàng chạy tới.
Ông ta vừa nhận được thông báo của Tử Hàm rằng ông chủ mới sắp đến.
Đương nhiên Ngưu Đạo cho rằng ông chủ mới là Chỉ huy Dị Chỉ huy Diệp vừa là ông chủ, vừa là nhân vật lớn, bọn họ nhất định phải đón tiếp Chỉ huy Diệp chu đáo.
Ông ta đi được nửa đường thì nhận được cuộc gọi từ Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Hào, nói rằng có người đang làm phiền trước cửa Tập đoàn.
Điều này thực sự khiến Ngưu Đạo phát điên.
Nếu Chỉ huy Diệp nhìn thấy có người đang đánh nhau trước cửa công ty của mình, lỡ như chọc giận đến Chỉ huy Diệp, thì cái mạng nhỏ này của ông ta tiêu Ông ta rất nhanh đã chạy đến với Tập đoàn Đế Hào.
Tưởng Phong Quang lập tức kêu lên: “Chủ tịch Ngưu, cuối cùng ông cũng đến rồi.”
“Bây giờ chúng tôi là nhân viên của Chỉ huy Diệp. Tên nhóc họ Diệp này dám đánh nhân viên của anh ấy ngay trước cửa công ty của Chỉ huy Diệp, hoàn toàn không nể mặt Chỉ huy Diệp!”
“Nhất định phải dạy dỗ hẳn thật tốt, đòi lại thể diện cho Diệp sư phụ!”
Ngưu Đạo vừa nhìn thấy Diệp Huyền Tân, ông ta ngay lập tức nổi giận.
Hóa ra là kẻ thù của Chỉ huy Diệp, Diệp Huyền Tân đang gây rối ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.