Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 714: Anh là một tên trộm




Diệp Huyền Tân lúc này đang mặc đồng phục bảo vệ.
Sáng sớm khi đến Tập đoàn Đế Hào, Diệp Huyền Tân vẫn đang mặc bộ quần áo của bố Dương Mai, vừa rộng vừa dài, vừa không đẹp vừa không thoải mái, nên anh đã †ìm một bảo vệ và mượn đồ.
Hiển nhiên Dương Mai cho rằng Diệp Huyền Tân là nhân viên bảo vệ của Tập đoàn Đế Hào.
Một nhân viên bảo vệ có thể ảnh hưởng đến việc ra quyết định của Tập đoàn Đế Hào, thực sự khiến mọi người bật cười.
Bây giờ trong đầu cô đã mặc định Diệp Huyền Tân là một tên trộm, cô không khách khí nói: “Diệp Huyền Tần, thân phận của anh cũng thật phức tạp.”
Vừa là kẻ trộm, vừa là bảo vệ, có thể không phức tạp sao?
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừ”
Anh tưởng Dương Mai biết anh là ông chủ của Tập đoàn Đế Hào.
Dương Mai không nói nên lời với anh.
Anh chàng này thực sự dám thừa nhận, không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, anh quả là kẻ không biết xấu hổ.
Dương Mai giật mạnh bộ quần áo bảo vệ của anh và nói: “Anh biết không? Anh bộ đồ này trên người là đang sỉ nhục nó.”
“Anh không xứng với bộ đồ này”
Kẻ trộm sao có thể mặc quần áo bảo vệ được?
Diệp Huyền Tân có chút bối rối!
Đầu óc cô gái này không bình thường sao?
Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô không biết báo ơn thì thôi, móc mỉa gì ông đây chứ? Không biết tốt xấu gì cả!
Anh không thèm quan tâm đến Dương Mai đang nói gì, không khách khí nói: “Ngồi đi”
Dương Mai vội vàng biện hộ: “Anh đừng tưởng tôi đứng lên là để nghênh đón anh, haha, anh nghĩ nhiều rồi, anh không đủ tư cách”
“Tôi chỉ nghĩ là ông chủ đến, vì vậy tôi mới đứng lên.”
Diệp Huyền Tân: “…
Đúng vậy, tôi chính là ông chủ đây!
Dương Mai nói: “Nhắc đến ông chủ của Tập đoàn Đế Hào, Diệp Huyền Tân, tôi phải nhờ anh giúp tôi một việc”
“Ông chủ này là một kẻ biến thái, lát nữa rất có thể sẽ động tay động chân với tôi.”
“Lát nữa nếu ông ta dám làm gì tôi, anh phải giúp tôi ngăn ông ta lại, để cho tôi chạy trốn”
“Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm việc anh ăn trộm đồ của tôi.”
Diệp Huyền Tần lo lắng: “Tôi lấy trộm đồ của cô? Cô đừng có nói linh tinh.”
Dương Mai đắc thắng: “Haha, chột dạ rồi à”
“Đừng giả bộ nữa, tôi tận mắt nhìn thấy anh trộm đồ của tôi”
Diệp Huyền Tân tức giận lấy 700 ngàn ra, đập xuống bàn: “Cầm tiền đến bệnh viện khám mắt đi. Tôi nghỉ ngờ mắt của cô có vấn đề”
“Ngoài ra…”
Anh ta lại nhìn Dương Mai từ trên xuống dưới: “Cô nói ông chủ giở trò háo sắc với cô sao, cô nghĩ nhiều rồi.
Dương Mai ngay lập tức tức giận.
Cô tự hào nhất về ngoại hình của mình, nhưng thật người đàn ông này lại dám nói cô không đẹp, cô tức giận: “Tên họ Diệp kia, anh thử nói một câu nữa tôi nghe.
Lúc này, Phó Tổng giám đốc xinh đẹp bước vào: “Hả? Sao vậy? Vừa rồi không phải vẫn bình thường sao? Sao lại cãi nhau rồi?”
Dương Mai nhìn Diệp Huyền Tân bằng ánh mắt đe dọa: “Tên họ Diệp kia, anh có đồng ý với điều kiện của tôi không, nếu sẽ nói việc anh làm cho người Diệp Huyền Tân lộ vẻ bất lực: “Cô nói đi”
“Nghĩ kỹ đi, tôi nói ra có thể hủy hoại tương lai của anh” Dương Mai lại uy hiếp.
Phó Tổng giám đốc Đỗ Quyên nói: “Cái quái gì đang xảy ra vậy?”
Dương Mai nghiến răng nghiến lợi nói “Bảo vệ công ty cô lấy trộm đồ của tôi, anh ta không xứng làm bảo bối.”
Đỗ Quyên tò mò hỏi: “Ồ, anh ấy ăn trộm cái gì của cô vậy?”
Dương Mai nghĩ một chút rồi nói: “Lấy trộm sợi dây chuyền trị giá 3 triệu 500 ngàn của tôi Cô không dám nói rằng nó có giá 1 tỷ 750 triệu, nếu không Diệp Huyền Tân sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, điều đó thực sự sẽ hủy hoại anh.
Đỗ Quyên không khỏi bật cười: “Ông chủ, lời cô Dương nói là sự thật sao?”
“A…” Dương Mai đột nhiên lắp bắp: “Cô Đỗ, cô… cô… gọi anh ấy là gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.