Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 722: Trêu chọc




Từ Huy Hoàng Tại phim trường, Triệu Bất Độ đã gây sự và từ chối quay phim quảng cáo.
Lần này anh ta ở lại ăn tối cũng chỉ là vì muốn xuất hiện trước mặt của Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu, để cho họ biết răng không cho anh ta kết hôn với Từ Lam Khiết chính là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời của họ, Không phải là bản thân anh ta không xứng với Từ Lam Khiết mà là Từ Lam Khiết không xứng với anh ta.
Mọi người chỉ đành miễn cưỡng ngồi vào chỗ!
Triệu Bất Độ đã để lại ấn tượng xấu cho họ, Đây chính là sự đắc ý điển hình của kẻ bỉ ổi, mới có một chút tiền mà đã khoe khoang và coi thường những người lao động vất vả như họ.
Nhưng ai bảo người ta có tiền cơ chứ, cho nên mọi người có tức cũng không dám nói, chỉ đành ngồi xuống ăn cơm.
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng lo lảng tìm một góc để ngồi xuống.
Từ biểu cảm của Triệu Bất Độ họ biết rằng anh ta nhất định sẽ làm khó bọn họ.
Nhưng vì chuyện làm ăn của con gái nên họ chỉ đành nhẫn nhịn ngồi xuống Đợi mọi người đã ngồi ổn định hết Triệu Bất Độ mới bước vào chỗ nấu ăn và nói với đầu bếp: “Chỗ chúng tôi có mười ba bàn, mọi người đã chuẩn bị đủ thức ăn chưa?”
Đầu bếp vội vàng nói: “Đủ đủ, đương nhiên là đủ rồi.”
Triệu Bất Độ nói: “Không, mọi người chuẩn bị vẫn chưa đủ”
“Nghe cho rõ đây, mọi người mới chỉ chuẩn bị mười hai phần và còn thiếu một phần”
“Có thấy hai vợ chồng già ngồi ở phía tây nam kia không? Chút nữa không đem đồ ăn lên cho họ”
Người đầu bếp liền hiểu ý định của Triệu Bất Độ, thì ra là anh ta muốn gây khó dễ cho vợ chồng già đó Tuy rằng có chút không đành lòng nhưng ai bảo người ta là chủ cơ chứ cho nên bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Ngay sau đó người bồi bàn đã mang thức ăn bày lên bàn.
Mỗi bàn có bốn món nguội, tám món nóng và thêm hai món súp, khá thịnh soạn.
Nhưng bàn của Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu vẫn trống trơn, thậm chí đến cả đũa cũng không có.
Hai người nhắc cũng không nhắc mà nói không nhắc cũng không phải mà chỉ là nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng Lúc này Triệu Bất Độ rất nhanh “chú ý” đến phía bên đó liền gọi: “Đầu bếp, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao không mang đồ ăn lên bàn của chú Huy Hoàng và cô Khả Diệu vậy?”
Đầu bếp vội vàng nói: “Xin lỗi ngài Bất Độ, anh chỉ nói là có mười hai bàn khách vậy nên chúng tôi chỉ chuẩn bị mười hai bàn.”
Triệu Bất Độ nói: “Ồ đều tại tôi, tôi cũng.
không ngờ là lại có thêm hai người đến ăn chực”
Ngọn lửa tức giận của Lý Khả Diệu như muốn bùng cháy.
Cái gì mà bọn họ đến ăn chực?
€ó điều Từ Huy Hoàng vội vàng vỗ võ vào tay Lý Khả Diệu rồi trầm giọng nói: “Tất cả phải vì đại cục, phải nghĩ cho Lam Khiết”
Cuối cùng Lý Khả Diệu cũng kìm nén lại và không bùng nổ cơn tức giận.
Một người hàng xóm không thể chịu đựng được nữa nói: “Ông Hoàng à, hay là hai người qua bàn chúng tôi ngồi đi”
“Nếu để người ngoài biết Triệu Bất Độ tôi mời hàng xóm ăn tối mà lại để mười người chen chúc vào một cái bàn thì thật là mất mặt!”
Từ Huy Hoàng nói: “Hay là như vậy đi, chúng tôi không làm phiền nữa, hai người chúng tôi đi về như vậy sẽ tiện hơn”
“Không được” Triệu Bất Độ từ chối một lần nữa: “Tôi và Lam Khiết là đối tác của nhau, nếu như Lam Khiết biết răng tôi mời hàng xóm ăn cơm mà không mời hai người, Lam Khiết sẽ trách tôi thì phải làm sao đây?”
Cuối cùng cô béo đứng dậy nói: “Ông: “Như vậy Hoàng, sao hai người lại vội vàng đi thế? Hay là để đầu bếp nấu cho hai người tô mỳ là được. Tiện lợi, nhanh chóng lại tiết kiệm được thời gian.”
Từ Huy Hoàng gật đầu: “Vậy được, hãy nấu mỳ đi”
Triệu Bất Độ liền vẫy tay với đầu bếp: “Đầu bếp, hai tô mỳ nhé”
Lý Khả Diệu trừng mắt nhìn Triệu Bất Độ: “Cái thứ gì vậy”
Từ Huy Hoàng khuyên giải nói: “Thôi bỏ đi vợ, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ”
“Đợi ăn xong chúng ta sẽ đi”
Đợi mỳ gần chín Triệu Bất Độ đến chỗ nấu ăn lấy một nằm muối và rắc vào tô mỳ.
Lão già chết tiệt, đồ trong nhà của tôi đâu dễ ăn như vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.