“Ông Minh, chờ đã, bây giờ tôi lập tức đi nghe ngóng tình hình”
Ninh Tài Thân cúp điện thoại.
Không đến năm phút đồng hồ, anh ta lại gọi lại lần nữa, giọng điệu tràn đầy áy náy: “Ông Minh, thực sự xin lỗi, chuyện này tôi đã hiểu được đại khái rồi.”
“Là giữa tập đoàn buôn lậu và Paul ‘Ventures đã có thảo thuận với nhau từ trước, đã ghi rõ nội dung hợp đồng là tập đoàn buôn lậu sẽ chuyển toàn bộ vào tài khoản của Paul Ventures.”
“Mà tài khoản mà chúng ta thuê kia, cũng ở trong số tài khoản này, cho nên mới tạo ra kết quả như vậy.”
“Tuy rằng đây là một việc không thể khống chết được, mặc dù việc này không liên quan đến ngân hàng tư nhân Đại Thông của tôi lắm, nhưng mà tôi muốn nghiêm túc xin lỗi với ông một tiếng.”
Triệu Công Minh lạnh lùng nói: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi!”
“Bây giờ tôi hỏi cậu phải làm thế nào hả?”
Ninh Tài Thân: “Ông Minh, ông vẫn muốn làm cho tập đoàn Diệp Linh phá sản sao?
Việc này thì dễ làm.”
Triệu Công Minh nói: “Tên ranh con này không chịu tuân theo, tôi chỉ sợ không có cơ hội để thu phục nó.”
“Nếu như không thu phục được, vậy chỉ còn có hủy diệt thôi. Không cần nó phá sản, tôi muốn nó tan của nát nhà.”
Ninh Tài Thân nói: “Không có vấn đề gì”
“Nhưng mà ông Minh, về mặt kinh phí…”
Triệu Công Minh nói: “Trực tiếp nói ra một con số đi, đừng có lề mề’“
Ninh Tài Thân nói: “Một trăm bốn mươi tỷ”
Triệu Công Minh bỗng trở nên trầm mặc.
Mặc dù ông ta có tiền, nhưng vừa mới đầu tư mất năm mươi hai tỷ năm trăm triệu, bây giờ lại muốn một trăm bốn mươi tỷ, ông cũng không chịu được.
Ông cũng không phải là thần tài thực sự.
Ninh Tài Thân dẫn dắt: “Một trăm bốn mươi tỷ, mua một nhà bốn mạng của Diệp Huyền Tần, không phỉa là có lời sao?”
Triệu Công Minh tàn nhẫn mà quyết tâm, căn chặt răng: “Được rồi, một trăm bốn mươi tỷ thì một trăm bốn mươi tỷ.”
“Tôi sẽ sắp xếp chuyển qua cho cậu liền”
“Lần này, chỉ được phép thành công, không được thất bại.”
Ninh Tài Thân: “Ông cứ yên tâm đi”
Cúp điện thoại, anh ta vỗ vỗ vào mông của “nữ hoa khôi cảnh sát” đang lăn qua lăn lại bên anh ta dậy, nói: “Dậy làm việc nào!”
Tập đoàn Diệp Linh!
Trong nhà vệ sinh, Diệp Huyền Tân đang nghe báo cáo của Sói Hoang.
“Anh, chúng tôi đã điều tra rồi, là ngân hàng tư nhân Đại Thông thông đồng với tập đoàn buôn lậu để hãm hại tập đoàn Diệp Linh”
“Chỗ chỉ huy của ngân hàng tư nhân Đại Thông nằm ở tỉnh Đông Tam.”
“Ngân hàng tư nhân Đại Thông?” Diệp Huyền Tân nghỉ ngờ mà nói một câu: “Cái tên này có chút quen đấy”
“Đúng rồi, trước đây tên Ninh Tài Thân đã từng đánh nhau với tôi, hình như là người của ngân hàng tư nhân Đại Thông đấy.”
“Tên này, dám lập mưu với tập đoàn Diệp Linh của tôi, xem ra là phải dạy đỗ hắn ta rồi.”
Anh cúp điện thoại, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Kết quả vừa đi ra, liền nhìn đâm một cái thạt mạnh vào Trình Hạ Vũ đang đi đến.
Diệp Huyền Tân kéo lấy Trình Hạ Vũ, không để cho cô ấy bị ngã: “Làm gì mà hoảng loạn vậy hả?”
Trình Hạ Vũ không kìm lòng được mà sờ sờ ngực Diệp Huyền Tân: “Anh rể, chỗ này của anh có phải là lò xo không, đàn hồi tốt như vậy.”
Khuôn mặt Diệp Huyền Tân đen xì: ‘Chọc ghẹo đủ chưa? Đủ rồi thì trả lời tôi đi.”
Trịnh Hạ Vũ vỗ đầu một cái, cấp bách mà hét lên: “Chuyện lớn không ổn rồi, chuyện lớn không ổn rồi”
“Vừa nấy có người chuyển đến cho chúng ta bốn mươi tỷ.”
“Tài khoản hiện thị, đối phương là chó săn của một tổ chức đánh thuê, chuyển khoản còn ghi chú là “Chi phí súng ống đạn dược”: “Này mà bị người khác thấy, lại bảo chúng ta buôn bán súng ống đạn dược, chúng ta liền xong đời rồi.”
Diệp Huyền Tân có chút đăm chiêu: “Có người của ngân hàng tư nhân Đại Thông với người của tổ chức súng đạn, quả nhiên là không tâm thường.”
“Nhưng mà, các người chọc đến tôi, chỉ có thể là các người không may rồi.”
Anh nói với Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, đi, anh rể đưa em đi mở mang đầu óc.”
Mặt Trịnh Cá Nhỏ ngơ ngác: “Mở kiến thức gì cơ?”
Diệp Huyền Tân: “Cứ đi thì em sẽ biết.”
Trịnh Cá Nhỏ: “Nhưng mà em còn phải báo chuyện này cho chị em nữa, để chị ấy nhanh chóng xử lý nữa.”
Diệp Huyền Tân: “Khoan đã nói với chị em, bây giờ chị em đã đủ phiền rồi.”
“Tôi lén giải quyết xong việc này là được”