Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 737: Tôi muốn xử lý một công việc kinh doanh nghìn tỷ




Ninh Tài Thân đưa hai người đến chỗ nhân viên giao dịch Mỹ Lệ: “Mỹ Lệ, hai người này là khách VIP quan trọng của chúng ta, nhất định phải tiếp đãi thật tốt”
Mỹ Lệ đoan trang, thanh lịch gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi anh Diệp.
Huyền Tần, cô Hạ Vũ muốn làm giao dịch gì ạ”
Trước khi đến, Ninh Tài Thân đã gửi thông tin đơn giản của hai người cho Mỹ Lệ.
Diệp Huyền Tân: “Rửa tiền”
Mỹ Lệ mỉm cười gật đầu: “Cho hỏi anh Diệp Huyền Tân, anh có tiện nói cho chúng tôi biết tình hình cụ thế, chẳng hạn như cơ cấu sản nghiệp, lợi nhuận của Tập đoàn Diệp Linh…”
Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Không tiện”
“Gọi ông chủ tới đi, hai người không đủ tư cách tiếp đãi tôi”
Ninh Tài Thân và Mỹ Lệ giật mình sửng sốt, cả hai người có hơi xấu hổ.
Ninh Tài Thân vui vẻ hóa giải lúng túng: “Anh Diệp Huyền Tân, anh cứ nói đùa, tôi vẫn có quyền hạn giải quyết các doanh nghiệp dưới ba mươi lăm tỷ đồng.”
“Nếu anh cảm thấy chúng tôi không xứng đáng với đẳng cấp của mình, tôi có thể gọi cho quản lý cấp trên trực tiếp của chúng tôi: “Quyền hạn của quản lý chúng tôi là một trăm bảy mươi lăm tỷ đồng”
Diệp Huyền Tân: “Nhưng tôi muốn xử lý doanh nghiệp mấy trăm tỷ đồng.”
Doanh nghiệp mấy trăm tỷ đồng…
Ninh Tài Thân và Mỹ Lệ đều không nhịn được muốn cười.
Mỗi ngày bọn họ đều giao tiếp với những ông chủ lớn, nhiều người trong số họ là những người giàu nhất ở khắp mọi nơi nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy một giao dịch lớn như vậy.
Ninh Tài Thân cười: “Anh Diệp Huyền Tân, tôi không nghĩ anh đến đây để rửa đâu. Anh muốn mua luôn ngân hàng tư nhân của chúng tôi sao?”
Nhân viên giao dịch Mỹ Lệ cũng nở nụ cười: “Anh Diệp Huyền Tân, anh đang nói đùa với chúng tôi đấy à, anh thật là hài hước.”
Diệp Huyền Tân nghiêm túc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi thật sự nhìn không lọt mắt quy mô kinh tế của ngân hàng các anh”
Vẻ mặt của Ninh Tài Thân và Mỹ Lệ dần trở nên đông cứng: Nhìn sắc mặt của Diệp Huyền Tân không giống như đang nói đùa.
Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì vậy.
Diệp Huyền Tân đột nhiên lên tiếng: “Một giờ, ba giờ, năm giờ, sáu giờ, bảy giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ…”
Cả hai người đều sững sờ: ý anh ta là sao?
Một lát sau, sắc mặt bọn họ biến đổi, thần kinh trở nên căng thẳng!
Diệp Huyền Tân đang nói các vị trí ẩn nấp của các tay súng bắn tỉa!
Đáng chết, làm sao anh ta biết ở đây có tay súng bắn tỉa? Anh ta còn nói chính xác vị trí ẩn nấp!
Anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra.
Những tay súng bắn tỉa này đều là những binh lính đã giải ngũ của Đội đột kích Báo Biển, khả năng chống trinh sát của họ nói chung không mạnh nhưng không thể bị phát hiện trong nháy mắt.
Anh ta trước đó chắc chản đã điều tra về Ngân hàng tư nhân Đại Thông!
Đây là một người nguy hiểm, có thể đe dọa đến Ngân hàng tư nhân Đại Thông!
Ninh Tài Thân chợt nhận ra rằng mức độ nghiêm trọng của chuyện này vượt xa thẩm quyền của chính mình.
Bây giờ anh ta không mời ông chủ đến không được Anh ta ngay lập tức nháy mắt với Mỹ Lệ, Mỹ Lệ hiểu chuyện, lập tức kích hoạt cơ chế báo động đỏ dưới gầm bàn, sau đó gọi điện thông báo cho ông chủ.
Ngay sau khi báo động đỏ được kích hoạt, toàn bộ Ngân hàng tư nhân Đại Thông đã vào trạng thái cảnh báo cấp độ một.
Trong bóng tối, nòng súng của m tay súng bản tỉa đã nhầm vào Diệp Huyền Tân, ngay cả ông lão bảo vệ trước khách sạn cũng bị nhằm vào.
Trình Hạ Vũ căng thẳng đến lòng bàn tay đổ toàn mồ hôi, cô ấy bám lấy cánh tay Diệp Huyền Tần: “Anh rể, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Diệp Huyền Tân vỗ vai Trình Hạ Vũ: “Có anh rể ở đây, không có chuyện gì.
Không lâu sau, một ông già mập mạp bước tới.
Sau lưng ông ta có bốn tên vệ sĩ, mỗi tên đều đeo hai khẩu súng lục trên lưng, cả người đầy sát khí.
Không nghỉ ngờ gì nữa, ông già béo này chính là ông chủ của ngân hàng ngầm.
Ông ta không cảm xúc nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh muốn rửa một nghìn tỷ nhân dân tệ?”
“Chuyển tiền đi, chúng tôi rửa sạch sẽ cho anh”
“Nếu… một nghìn tỷ nhân dân tệ kia thiếu một đồng thì đừng trách chúng tôi nhẫn tâm”
“Có thể đi vào nơi này, trừ đối tác làm ăn thì đều là người chết”
Diệp Huyền Tân cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại: “Hành động đi”
Ninh Tài Thân đi tới chỗ ông chủ mập mạp, trên mặt đầy áy náy: “Xin lỗi ông chủ, là tôi chưa điều tra rõ ràng thông tin của anh ta”
“Tôi không nghĩ đến anh ta lại có thể đe dọa Ngân hàng tư nhân Đại Thông của chúng ta”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.