Diệp Huyền Tân: “Cô lòng dạ nhỏ nhen tiền đồ chỉ có chút như vậy?”
“Chấp hành hết nhiệm vụ này, tôi tặng tỉnh Đông Tam cho các cô thì có làm sao?”
Phạm Thúy Lan: “Vô nghĩa!”
Những sát thủ khác hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười, ông chủ Diệp ra tay hào phóng, nhưng lại khoác lác trâu bò một cách không dính bụi trần như thế.
Tỉnh Đông Tam chỉ cần anh muốn là có thể chấm mút vào được sao?
Tập đoàn Tử Dạ dốc sức nhiều năm ở tỉnh Đông Tam, khó khăn lắm bước lên ba vị trí đầu.
Một mình anh không quyền không thế ở tỉnh Đông Tam liền muốn giết chết Kiều Gia, không phải là vô nghĩa chứ gì.
Tài nguyên Tỉnh Đông Tam phong phú, đặc biệt là tài nguyên gỗ nổi tiếng nhất.
Giống như lâm trường ở chợ bán gỗ Thành Tài, tỉnh Đông Tam chỗ nào cũng có.
Mã Như Long sớm đã giải tỏa chợ bán gỗ Thành Tài, hiện tại công việc trên lâm trường chỉ có gã, ba tên đàn em, cùng với mười tay súng băn tỉa ẩn núp trong bóng tối.
Dương Mai cũng bị bắt, tay bị trói trên ghế, miệng bị bịt, không thể động đậy.
Hiện tại trong lòng cô ta vô cùng hổ thẹn, ảo não. Vốn cho là mình cúi đầu với Kiều Gi là có thể bảo vệ một mạng của Diệp Huy Tân. Thật không ngờ, Mã Như Long lại muốn lợi dụng cô ta mà dụ Diệp Huyền Tân tới, giết anh Ai, sớm biết như vậy, sẽ không nhảy sông tự v: Nếu không nhảy sông sẽ không có liên quan tới Diệp Huyền Tân, cũng không liên lụy tới anh.
Vốn Mã Như Long chọn ra tay vào thời gian này, bởi vì gã đã nóng lòng muốn chơi chết Diệp Huyền Tần rồi.
Như vậy sáng sớm ngày mai, gã có thể trước đây bản thân rồi mang thi thể của Diệp Huyền Tân tới Kiều Gia lập công rồi.
Triệu Công Minh phí hết tâm tư cũng không đối phó được với Diệp Huyền Tân, mà gã sẽ sỉ nhục anh một đêm, sau này chắc chắn được Kiều Gia trọng dụng!
Mã Như Long liếc nhìn thời gian, nói với trợ thủ: “Tên họ Diệp sắp đến rồi, mười tay súng băn tỉa vào vị trí chưa?”
Trợ thủ gật đầu: “Yên tâm, đã mai phục xong rồi.”
Mã Như Long gật đầu: “Ừm, canh chừng đi, Diệp Huyền Tân tới lập tức báo cho tôi biết”
Tên trợ thủ thấy trong lòng bất an: “Anh Long, chỉ mấy người chúng ta đối phó với Diệp Huyền Tân, có phải quá khinh suất không.”
“Nếu không… Em vẫn gọi Thái Bảo Mười Ba tới.”
Mã Như Long lập tức không vui nói: “Sao nào, mày đang chất vấn năng lực của tao?”
Trợ thủ liền vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…”
Mã Như Long cười nhạt: “Vạn nhất? Ở chỗ này của tao, không tồn tại vạn nhất.”
“Diệp Huyền Tân không có bất kỳ lực lượng nào ở tỉnh Đông Tam, không tìm được người trợ giúp.”
“Mà người của nó ở tỉnh Hà Sơn, cũng không tới được tỉnh Đông Tam.”
“Mày nói cho tao nghe, một mình nó, có thể đồng thời giải quyết hết mười tay súng bắn tỉa sao?”
Trợ thủ lắc đầu: “Không giải quyết được Trừ phi nó có ba đầu sáu tay”
Mã Như Long gật đầu: “Chứ còn gì nữa.”
“Chỉ cần thằng nhóc kia không thể giải quyết tất cả tay bản tỉa cùng một lúc, những tay bản tỉa sống sót có thể hạ gục nó.”
“Hơn nữa, cho dù nó giết chết hết tất cả tay súng bắn tỉa, ông đây cũng có thể đánh nó chết tươi.”
Trợ thủ nở nụ cười: “Là do em buồn lo vô cớ, tâm nhìn hạn hẹn rồi.”
“Hiện tại thì mang anh em đi canh chừng đi”
Mã Như Long dặn dò: “Nói cho tay súng bắn tỉa một tiếng, trừ khi không thể làm gì khác được, nếu không đừng ra tay giết nó.”
“Tao muốn thẳng nhóc này quỳ xuống trước Kiều Gia, tự sát tạ tội”
Trợ thủ: “Hiểu ạ”
Dương Mai tức giận giấy giụa, muốn tạo ra tiếng động, nhắc nhở Diệp Huyền Tân đừng tới Mã Như Long tát một cái lên mặt cô ta: “Yên lặng cho ông đây, nếu không ông đây liền cưỡng bức cô.”
Chưa đến mười phút, một chiếc Satana đồng nát, theo đường hẹp quanh co tới chợ bán gỗ Thành Tài.
Tay sai canh gác lập tức gọi điện thông báo cho Mã Như Long: “Anh Long, người đến rồi”
Xe Diệp Huyền Tân bỗng dừng lại, quay cửa xe xuống, cười với tên tay sai trong bóng tối Tim tên Tay sai đó đập lộp bộp.
Mẹ nó, ông đây ẩn núp tốt như vậy, người lái xe này sao lại phát hiện được