‘Gã ta vừa muốn trốn, Diệp Huyền Tân chợt búng ngón tay, một cây ngân châm đâm xuyên thẳng qua hộp sọ đối phương.
Đối phương không rên một tiếng, im lặng ngã xuống đất Diệp Huyền Tân tiếp tục lái xe về phía chợ bán gỗ.
Mã Như Long chuyển ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Dương Mai Phế phẩm Santana ngừng ở vị trí phía trước hai người khoảng bốn mét.
Cửa xe mở ra, Diệp Huyền Tần đi xuống.
Mã Như Long ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn Diệp Huyền Tần: “Nhóc con, tôi thật sự bội phục cậu, vì tán gái mà ngay cả mạng cũng ném”
Diệp Huyền Tân không để ý tới Mã Như Long, ánh mắt trách cứ nhìn Dương Mai: “Cô bé à, cô khiến tôi rất tức giận”
Miệng Dương Mai bị ngăn cản, không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng hức hức. .
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
Mã Như Long lấy xuống chiếc khăn bịt miệng cô ta xuống, cười lạnh nói: “Trước khi chết để mày và bạn gái mày nói lời tạm biệt vậy”
Dương Mai hét lớn: “Ông chủ Diệp, anh đi mau, nơi này có tay bắn tỉa.”
Mã Như Long cười nói: “Họ Diệp, nghe nói bản lĩnh mày phi phàm, không biết có thể né được tay bắn tỉa của tao không?”
Diệp Huyền Tân vẫn không để ý Mã Như Long, nói với Dương Mai: “Cô bé, cô hy sinh mình để bảo vệ tôi, có phải xem thường tôi rồi không?”
“Tranh thủ thời gian xin lỗi tôi đi đã”
Dương Mai khóc không ra nước mắt, con mẹ nói lúc nào rồi hả, còn có tâm trạng nói những thứ vô dụng này.
Cô ta tiếp tục hét: “Ông chủ Diệp, anh đi mau, không cần quan tâm tôi”
“Yên tâm, Kiều Gia thích tôi, bọn họ không dám giết tôi”
Mã Như Long: “Chậc chậc, hai đứa bay đúng là chân tình, nguyện giao tính mạng mình ra vì đối phương luôn chứ: “Được, tao bị cảm động rồi. Diệp Huyền Tân, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, nói không chừng tao sẽ để cho bọn bây chết cùng ngày.”
Diệp Huyền Tân tiếp tục nhìn Mã Như: Long: “Dương Mai, chờ lát nữa về tỉnh Hà Sơn, tiếp tục quay quảng cáo.”
“Tôi cảnh cáo cô, nếu bởi vì cô mà chậm trễ kế hoạch tuyên truyền của tập đoàn Diệp Linh, tôi muốn cô phải bồi thường tiền”
Trong nhất thời Dương Mai không biết nên nói gì cho phải.
Bây giờ có sống hay không cũng chưa chắc, còn nói quảng cáo gì.
Mát Mã Như Long tức giận, liên tiếp bị Diệp Huyền Tân xem như vô hình, chủ động sủa bậy cũng không để ý, chuyện này khiến gã không cảm thấy có chút tồn tại nào, lòng tự trọng bị thương nghiêm trọng.
“Họ Diệp, con mẹ nó mày đi chết đi”
“Bản tỉa, nổ súng”
“Trốn mau!” Dương Mai tan nát cõi lòng hét: “Chỗ này có mười tay bản tỉa.”
Diệp Huyền Tân đứng tại chỗ, sừng sững bất động.
Một chút động tác tránh né cũng không có.
Bởi vì anh tin, mấy tên sát thủ của Phạm Thúy Lan sẽ không để anh thất vọng, ‘Yên tĩnh, yên tính như chết, vốn không có tiếng nổ súng Hả?
Mã Như Long sững sờ, bản tỉa đâu? Sao không nổ súng?
Là cách mình quá xa, không nghe thấy mệnh lệnh của mình sao?
‘Gã tăng lớn âm lượng hét lớn lần nữa: “Bắn tỉa, nổ súng”
Vừa dứt lời, Diệp Huyền Tân bỗng nhiên che ngực, gương mặt đau khổ: “Khốn kiếp…
Mày… Mày dám đánh lén…
Dương Mai tan nát cõi lòng quát lên “Ông chủ, anh chạy mau, chạy mau, chỗ này mai phục mười tay bản tỉa”
*Tôi không cần anh quan tâm tôi, sống chết của tôi không liên quan tới anh… Hu hu, anh đi mau, anh chết tôi sẽ áy náy cả đời.”
Mã Như Long thì ngơ ngác một chút.
Vừa nấy cũng không nghe thấy tiếng súng, tại sao Diệp Huyền Tân trúng đạn.
Quả nhiên khoảng cách bản tỉa quá xa, ngay cả tiếng súng cũng không nghe thấy.
Gã cười điên cuồng: “Họ Diệp, không phải mày rất phách lối sao, đến đây, phách lối tiếp đi”
“Ha ha, nói cho mày, chỗ này của tao sắp xếp mười tên bản tỉa, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, mày lập tức sẽ bị bản thành cái sàng”
“Bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi, nói không chừng tao sẽ để mày chết toàn thây”