Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 767: Khế ước bán thân của Dương Mai




Phi Long cười khổ, không xa không gần mà đi theo phía sau anh.
Anh ta cũng vừa mới biết, Diệp Huyền Tần lại với bà chủ thật sự của anh ta, Bạch Phụ Lưỡng có quen biết, thậm chí Bạch Phụ Lưỡng còn vì bảo vệ anh, không tiếc sai mình hạ độc ông cụ Kiều.
Người thanh niên này, thật không đơn giản.
Diệp Huyền Tân dẫn anh đến nhà vệ sinh, sau khi xác nhận xung quanh không có người, Diệp Huyền Tân mới hỏi: “Anh hạ độc ông cụ Kiều chưa?”
Phi Long lắc đầu: “Bây giờ thì vẫn chưa có cơ hội, chờ đến trước khi ông cụ Kiều lên sàn đấu mới có cơ hội.”
Diệp Huyền Tân gật gật đầu, sau đó kinh ngạc nhìn phía sau anh: “Phụ Lưỡng, sao cô lại tới đây?”
Phi Long vội vàng quay đầu nhìn…
Nhưng mà, phía sau trống rồng không có ai cả Diệp Huyền Tân không chút do dự giơ tay, đập vào cổ anh ta: Mí mắt Phi Long nhướng lên một chút, rồi liền ngất xỉu.
Diệp Huyền Tân ném Phi Long vào trong phòng chứa đồ rồi khóa lại, cười lạnh: “Đối phó với một tên nhãi ranh, còn dùng cách hạ độc? Các người quá coi thường tôi rồi đó.”
Anh đi đến phòng rữa tay để rửa tay.
Không nghĩ tới bên cạnh bồn rửa tay anh lại đụng phải Dương Mai.
Dương Mai nhìn thấy Diệp Huyền Tần, nhất thời quãn bách bất an, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
Diệp Huyền Tân nhíu mày nói: “Dương Mai, sao em lại tới đây?”
Dương Mai ấp úng nói: “Em… Em đến để xem náo nhiệt.”
Diệp Huyền Tân nghi ngờ: “Chỉ là đến để xem náo nhiệt đơn giản như vậy?”
Dương Mai vội vàng gật đầu: “Ừm, đúng vậy: Ánh mắt Diệp Huyền Tân nhìn thoáng qua cả người Dương Mai một cái, sau đó nhanh chóng lấy ra một tờ giấy từ trong túi cô ta: “Đây là cái gì. “
Dương Mai cụuc kỳ hoảng sợ, vội vàng muốn cướp lại: “Mau… Trả lại cho em đi. “
Diệp Huyền Tân ngăn Dương Mai lại, mở tờ giấy ra: đó chính là một khế ước bán thân.
Khế ước bán thân viết rõ, chỉ cân ông cụ Kiều tha Diệp Huyền Tân một mạng, cô ta cam kết sẽ làm trâu làm ngựa cho ông cụ Kiều, cả đời cung phụng.
Dụng ý của Dương Mai rất rõ ràng, lát nữa khi Diệp Huyền Tần sắp bị đánh chết, Dương Mai sẽ đứng ra, dùng khế ước bán thân này bảo vệ Huyền Tần một mạng.
Diệp Huyền Tân không chút do dự lấy bật lửa ra, đốt cháy khế ước bán thân: “Cô bé ngốc này, em thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường đâu nha”
“Yên tâm đi, hôm nay người chết là ông cụ Kiều, chứ không phải tôi.”
“Đi đi, trở về chỗ ngồi rồi chờ xem, lát nữa nhớ chụp giùm tư thế anh hùng của tôi, lưu lại làm kỷ niệm”
Diệp Huyền Tân vừa rời đi, Dương Mai liền từ trong túi lấy ra một tấm khế ước bán thân.
Cô ta sớm biết Diệp Huyền Tân sẽ không đồng ý mình làm như vậy, cho nên chuẩn bị hai tấm khế ước bán thân.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền Tân, hốc mắt Dương Mai đỏ hoe: “Anh Diệp, cả đời này không thể gả cho anh, nhưng em sẽ vì anh mà bảo vệ sự trong sạch của chính mình. “
Cô ta sớm đã hạ quyết tâm, chờ sau khi bán mình cho ông cụ Kiều, cô ta liền tự sát, tuyệt đối không cho phép ông cụ Kiều chạm vào thân thể mình.
Hắc Bạch Vô Thường cũng đến, tìm Diệp Huyền Tần: “Anh, đi vào hậu trường nghỉ ngơi một chút đi. “
“Ừm”
Ba người đi vào hậu trường.
Hắc Bạch Vô Thường vẻ mặt áy náy: “Anh, đều tại chúng em làm việc không tới đâu, còn phải khiến anh đích thân ra tay đối phó ông cụ Kiều.”
“Chúng em có tộ Diệp Huyền Tân vỗ vỗ bả vai hai người: “Không cần tự trách mình, hai người còn trẻ, có thể có được thực lực như vậy đã không dễ dàng gì đâu.”
“Tin răng chờ các cậu đến tuổi như của ông cụ Kiều, thực lực khẳng định có thể vượt qua ông ta.”
Hai người trịnh trọng gật đầu: “Anh, yên tâm, chúng em sẽ cố gắng hết sức mà”
Lúc này, bên ngoài phòng nghỉ truyền đến một trận hoan hô: nghênh đón ông cụ Kiều đến Không bao lâu sau, ông cụ Kiều liền dẫn Triệu Công Minh cùng với Âu Dương Tỉ Mệnh đi vào.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau,vua gặp vua, bầu không khí bây giờ có mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.