Cái gì!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngô Nhất Trí đã chết được năm năm, bây giờ lại được phong thành liệt sĩ.
Liệt sĩ có trâu bò hay không?
Trâu bò Liệt sĩ hạng nhất thì sao, còn được cục trưởng Hàn của quân đội thủ đô tự mình đưa chứng nhận liệt sĩ hạng nhất.
Trâu bò gấp ba lần!
Thật sự không nghĩ tới, Ngô Nhất Trí đã chết rồi mà còn có thể làm cống hiến khổng lồ như vậy vì gia đình!
Đã xem nhẹ nhà họ Ngô này rồi!
Ngô Ngọc Tâm nâng giấy chứng nhận thành tích, nhìn ảnh chụp của anh trai trên giấy chứng nhận, nước mắt rơi như mưa, làm ướt cả giấy chứng nhận thành tích.
Hai ông bà bố Ngô mẹ Ngô đã khóc.
không thành tiếng từ lâu, bụm mặt ngồi xổm xuống đất, cả người run rẩy.
Năm năm.
Bọn họ bị sỉ nhục là “đào binh” ròng rã năm năm.
Cũng bị người khác thóa mạ năm năm!
Năm năm qua, bọn họ ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra hai chứ “đào binh” đẫm máu!
Có trời im năm này bọn họ đã phải sống như thế nào!
Cuối cùng bây giờ mây tan mới thấy được ánh trắng, đã có thể xứng danh cho con trai rồi sao?
Nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Huyền Tân rơi vào trên người bà Mộ và Mộ Quân Thiếu.
Trong lòng hai người nhảy lên thình thịch, có một cảm giác bất thường.
Diệp Huyền Tân nói với cục trưởng Hàn: “Ông Hàn, Ngô Nhất Trí là liệt sĩ, vậy có phải Ngô Ngọc Tâm là người nhà liệt sĩ không?”
Cục trưởng Hàn gật đầu: “Đương nhiên”
Diệp Huyền Tân nói: “Có người ép buộc gia đình liệt sĩ quỳ xuống, không biết phải bị tội gì!”
Cái gì!
Cục trưởng Hàn giận tím mặt: “Là ai dám làm nhục gia đình liệt sĩ. Tự đứng ra đây!”
Bà Mộ biết mình không trốn thoát, đành phải chủ động đứng ra giải thích: “Cục trưởng Hàn, ông đừng nghe cậu ta nói dối”
“Thật ra tôi…”
Chát!
Không nghĩ tới cục trưởng Hàn không nói hai lời mà cho bà ta một cái bạt tai: “Lập tức xin lỗi gia đình liệt sĩ đi!”
Bà Mộ không cam tâm.
Bà ta là nhà giàu có quyền thế cao.
thượng, sao có thể xin lỗi một đứa con gái nghèo hèn ở ngay trước mặt khách khứa được chứt Bà ta biết để mặt mũi ở đâu.
Bà ta nói lí: “Cục trưởng Hàn, tôi là gia chủ nhà họ Mộ…
Chát!
Cục trưởng Hàn căn bản không cho bà ta cơ hội giải thích, lại cho bà ta một cái tát nữa.
Bà Mộ bị đánh đến hoảng loạn, trong đầu vang lên âm ầm, không đứng vững một cái là ngã bịch xuống đất.
Cục trưởng Hàn cả giận nói: “Người đâu, vả miệng một trăm cái, đây là quân lệnh, thiếu một cái sẽ truy cứu trách nhiệm người thi hình”
Lập tức có hai chiến sĩ đi tới, một người đè bà Mộ lại, một người khác bắt đầu vả miệng chát chát chát.
Tiếng bạt tai vang dội cũng với tiếng kêu thảm thiết của bà Mộ quanh quẩn trong đại sảnh.
Diệp Huyền Tân vẫn không buông tha, nói: “Cục trưởng Hàn, người bên cạnh ông vừa rồi còn ra tay túm tóc người nhà liệt sĩ nữa đấy”
Khốn nạn!
Cục trưởng Hàn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn về phía Mộ Quân Thiếu.
Mộ Quân Thiếu sụp đổ tại chỗ: ” Cục trưởng Hàn, tôi chỉ đùa Ngô Ngọc Tâm”
Cục trưởng Hàn cắn răng: “Bây giờ mấy người có thể ngồi ở chỗ này cười cười nói nói, là dùng mạng sống của liệt sĩ để đổi lấy đấy”
“Mấy người không thấy biết ơn liệt sĩ thì thôi đi, lại còn bắt nạt người nhà của bọn họ”
“Đúng là lẽ trời không tha, người và thần đều tức giận!”
Cục trưởng Hàn không chút do dự móc súng lục ra, bắn về phía chân của Mộ Quân Thiếu!
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, cái chân nguyên vẹn còn lại của Mộ Quân Thiếu cũng đã bị bắn nát đầu gối.
Đầu gối vỡ vụn, cái chân này đã hoàn toàn tàn phế.
Sợ là Mộ Quân Thiếu khi về già sẽ không thể rời khỏi xe lăn.
ÁI Mộ Quân Thiếu hét thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Máu tươi dần dần tản ra, nở rộ thành một đóa hoa hồng kiều diễm.
Chỉ là đóa hoa hồng này cực kì dữ tợn, làm cho người ta thấy sợ hãi.
Bà Mộ cũng đã chịu xong một trăm cái tát.
Lúc này, mặt của bà ta đã hoàn toàn sưng thành đầu heo, đôi mắt híp thành một đường nhỏ, tóc tai rối tung, giống như một bà điên.
Bà ta ngây ngốc nhìn Mộ Quân Thiếu ngã trong vũng máu, giống như bị choáng váng.
Không chỉ là đau đớn, mà còn là bởi vì tức giận.
Tất cả những điều này đều là do con bé thấp hèn kia mang tới Ngô Ngọc Tâm, kể cả bố mẹ của cô ta, tất cả đều phải chết!