Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 797: Nhà họ Mộ nổi bão




Cục trưởng Hàn không ở đây lâu thêm, đơn giản thăm hỏi bố Ngô mẹ Ngô một chút rồi rời đi.
Diệp Huyền Tân cũng dẫn theo cả nhà Ngô Ngọc Tâm rời đi, chỉ để lại bừa bộn khắp nơi trên đất, cùng với đám khách khứa còn đang trong sự sợ hãi Bà Mộ lau vết máu ở khóe miệng đi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngô Ngọc Tâm, phải chết!”
“Người nhà họ Ngô, tất cả đều phải chết!”
“Còn có người trẻ tuổi đi theo bọn họ kia, cũng phải chết!”
Đám người nghe thấy vậy mà cực kỳ sợ hãi.
Nhà họ Mộ – một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã nổi bão.
Sợ là người nhà họ Ngô sẽ bị diệt khẩu.
Một chứng nhận liệt sĩ nho nhỏ, có thể không bảo vệ được bọn họ.
Diệp Huyền Tân dẫn cả nhà Ngô Ngọc Tâm trở lại trong căn nhà ở hẻm Tam Xích.
Trong nhà Ngô Ngọc Tâm vô cùng rách nát, trong nhà không có được bao.
nhiêu đồ điện gia dụng ra dáng, thậm chí ngay cả đồ dùng trong nhà cũng là của những năm tám mươi thế kỷ trước.
Sau khi một nhà ba người mời Diệp Huyền Tần và Độc Lang ngồi xuống thì ngẩn người nhìn chứng nhận liệt sĩ của Ngô Nhất Trí, tự lẩm bẩm, bày tỏ hết tâm trạng phức tạp trong lòng.
Ngô Ngọc Tâm cảm thấy bọn họ không để ý đến Diệp Huyền Tân và Độc Lang, bèn nói với mẹ Ngô: “Mẹ, đồng đội của anh trai đến chơi, mẹ đi nấu mấy món ngon đi”
“Được được được” Mẹ Ngô cười gật đầu: “Trong nhà còn có hai bình rượu ngon, lát nữa bảo lão Ngô uống một chút với hai cậu”
“Nếu Nhất Trí biết hai cậu đến thăm nó, nó ở trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ rất vui vẻ”
“Làm phiền bác gái” Diệp Huyền Tân lễ phép mỉm cười Độc Lang vì để lấy lòng người có thể trở thành mẹ vợ tương lai này mà cũng học theo, nho nhã lễ phép nói: “Làm phiền bác gái”
Diệp Huyền Tân nhìn Ngô Ngọc Tâm, nói: “Ngọc Tâm, em nói với anh một chút, †ại sao lại muốn gả cho Mộ Quân Thiếu?
Có phải là ông ta ép buộc em hay không?”
Ngô Ngọc Tâm thở dài, lắc đầu: “Không phải, là em tự nguyện gả cho ông ta”
“Hả?” Diệp Huyền Tân nhíu mày: “Tại sao lại muốn gả cho ông ta? Ông ta căn bản không xứng với em”
Ngô Ngọc Tâm cười đẳng chát: “Haiz, nói ra rất dài dòng”
“Trước kia Mộ Quân Thiếu vẫn dây dưa với em, nhưng mà em vẫn không đồng ý”
“Chỉ là gần đây bệnh trướng bụng do gan của bố em càng ngày càng nặng, thậm chí còn nguy hiểm đến mạng sống.
Nếu không phẫu thuật, có lẽ bố em sẽ…”
“Mà với tình hình này của nhà em, căn bản không có khả năng lấy ra nổi tiền phẫu thuật, không còn cách nào khác, em chỉ có thể tạm thời nhún nhường vì lợi ích thôi”
Hả?
Bố Ngô bỗng nhiên kích động hẳn lên: “Con bé thối, con… sao con không nói với bố sớm một chút”
“Nếu như bởi vì bố mà làm chậm trễ ột đời của con, còn không bằng để bố chết đi cho rý “Con bé thối này, lần sau còn dám có loại suy nghĩ đó nữa thì đừng trách bố không nhận con”
Ngô Ngọc Tâm buồn rầu: “Thế nhưng bố, bệnh của b.
“Haiz” Bố Ngô thở dài trước, bố đã nên chết rồi: “Có thể sống đến hiện tại, bố đã rất thỏa mãn rồi”
Diệp Huyền Tân vội vàng nháy mắt với Độc Lang: Độc Lang, cơ hội của cậu tới rồi đấy, nắm cho chắc vào.
Nếu như Độc Lang cầu xin mình chữa bệnh cho bố Ngô, chắc chắn sẽ để lại một ấn tượng tốt cho người nhà họ Ngô.
Bỗng chốc Độc Lang còn chưa kịp nghĩ ra, chỉ nhìn Diệp Huyền Tần, không hiểu ra sao.
Cho đến khi Diệp Huyền Tân vụng trộm lộ ra một cây ngân châm, Độc Lang mới hiểu được.
Anh ta vội vàng nói: “Anh, bố Ngô chính là bố em, cầu xin anh hãy ra tay chữa trị cho bác trai đi”
Bố Ngô và Ngô Ngọc Tâm đều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu còn hiểu y thuật?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Vâng, trước kia cháu làm nghề y trong quân đội, đã cứu hàng vạn mạng sống của chiến sĩ”
Ngô Ngọc Tâm vội vàng nói: “Ngài Diệp, cầu xin ngài hãy ra tay cứu giúp.”
Diệp Huyền Tân mỉm cười nói: “Ngọc Tâm, không cần khách khí như thế, về sau gọi anh một tiếng anh Diệp là được rồi: Ngô Ngọc Tâm thẹn thùng khẽ gật đầu: “Anh Diệp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.