Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 819: Là của nhà họ Chung đem tới




Ngô Ngọc Tâm ngay lập tức giải thích với Diệp Huyền Tần.
Thì thà họ Ngô mà Ngô Ngọc Tâm đang ở tại, chính là một nhánh nhỏ của nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố.
Nhà thờ tổ tiên của dòng họ Ngô ở bên trong nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố.
Trước đây, bởi vì Sát Lang là lính đào ngũ, nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố đã không đồng ý cho linh vị của anh ta bước vào nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô, vì họ sợ như vậy sẽ làm dơ bẩn tổ tiên của bọn họ.
Bây giờ đã chính thức xác nhận Sát Lang là một liệt sĩ, gia đình của Ngô Ngọc Tâm mới khẩn thiết cầu xin để đưa linh vị của Sát Lang được trở về nhà thờ tổ nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố đã đồng ý rồi.
Bọn họ cho Ngô Niệm từ đến để đón linh vị của Sát Lang trở về nhà thờ tổ tiên.
Diệp Huyền Tân nghe xong liền tức giận nói: “Người anh em của tôi là liệt sĩ hạng nhất, chịu trở về nhà thờ tổ tiên của nhà họ.
Ngô các người là vinh hạnh cho nhà họ Ngô các người lắm rồi! “
“Vậy mà nhà họ Ngô chỉ cho một con ranh con đến đón cậu ấy, đây là các người đang xem thường liệt sĩ hay sao? Xem thường sự uy nghiêm của quân đội chúng tôi phải không?”
Ngô Niệm Từ cười khểnh nói: “Tôi đây chính là coi thường đấy, thì sao?”
“Sát Lang cho dù có là liệt sĩ đi chăng nữa thì cậu ta cũng đã chết rồi, cũng chẳng cống hiến được bất kỳ cái gì cho nhà họ Ngô của chúng tôi được nữa, lại còn khiến cho nhà họ Ngô chúng tôi phải chịu nỗi oan thấu trời trong năm năm”
“Chỉ có những người cống hiến cho nhà họ Ngô của chúng tôi mới có tư cách vào nhà thờ tổ tiên. Chúng tôi có thể đồng ý cho linh vị của cậu ta được ở trong từ đường đã là một ân huệ rồi, anh đừng có mà không biết điều”
Diệp Huyền Tân hai mắt long sòng sọc, hai tay siết chặt, phát ra một luồng sát khí vô cùng mạnh.
Ngô Niệm Từ và bạn trai cô ta Chung Chí Minh nhất thời bị dọa tới mức lùi lại một bước.
©ó điều, Ngô Niệm Từ vẫn cố lấy hết dũng khí nói: “Sao, anh còn muốn đánh tôi sao?”
“Nếu anh dám động vào tôi, tôi đảm bảo rằng linh vị của Ngô Nhất Trí sẽ không bao giờ vào được nhà thờ tổ tiên”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Đánh cô sao, xin lỗi nhé, cô không đủ tư cách”
“Cô dám sỉ nhục liệt sĩ, chúng tôi ắt sẽ có người dạy dỗ cô!”
Diệp Huyền Tân quyết định, để Tham Lang đi một chuyến đến nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô, phong cho Sát Lang trở thành Tướng quân.
Sĩ nhục Tướng quân, khó mà thoát được tội chết!
“Ha ha, không dám ra tay thì cứ nói” Ngô Niệm Từ mỉa mai nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình như thế chứ”
“Tôi ngay cả tư cách bị anh đánh cũng không có hay sao? Anh chỉ là một tên sĩ quan thôi mà coi bản thân mình là cái gì thế”
Nói rồi, cô ta hướng về phí Ngô Ngọc Tâm nói: “Ngô Ngọc Tâm, bây giờ thì em biết tại sao gia đình em lại nghèo rồi chứ”
“Hãy nhìn xem nhà họ Ngô của em đã kết giao với loại người như thế nào, một chút bản lĩnh cũng chẳng có, chỉ biết chém gió khoác lác mà thôi.”
“Hãy nhìn nhà họ Ngô ở khu Khương Đình nhà chị mà xem, bạn trai của chị chắc hẳn là người đàn ông giàu có nhất mà em từng gặp đúng không.”
Chung Chí Minh cười khiêm tốn nói: “Niệm Từ, em không nên nói như thế đâu.”
“Tuy là anh có tiền có quyền hơn anh ta, nhưng chắc chắn sức khỏe không thể bãng anh ta được.”
“Người anh em, nói tôi biết, có phải anh ở trong quân đội bỏ công sức ra để nuôi heo.
không, nếu không sao có thể béo tốt được như thế chứ”
Diệp Huyền Tân läc đầu nói: “Tôi ở trong quân đội nuôi sói.”
Cô Lang, Độc Lang, Sát Lang, Tham Lang đều là do tôi nuôi dưỡng đấy.
“Phù!”
Chung Chí Minh và Ngô Niệm Từ không nhịn được cười liền nói: “Nuôi sói sao? Nói luôn là nuôi chó đi cho nhanh”
“Tôi có nghe nói quân nhân thích ăn thịt chó chứ vẫn chưa nghe qua ăn thịt sói bao giờ cả”
Diệp Huyền Tân cười trầm ngâm.
Hai người xong đời rồi, dám coi Độc Lang, Tham Lang bọn họ là chó, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan Diệp Huyền Tân không muốn khiến khó bọn họ quá khó xử, dứt khoát không thèm để ý đến Ngô Niệm Từ nữa.
Ngô Niệm Từ nói: “Thôi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau đưa linh vị của anh em trở về nhà thờ tổ tiên đi”
Cô ta lấy ra một cái túi tiện lợi màu đen, muốn đựng linh vị của Sát Lang vào bên trong Ngô Ngọc Tâm vội ngăn cản: “Chị họ, chị đang muốn làm cái gì vậy”
“Dùng cái bóng nilon đen này bịt kín linh vị của anh em là sao, như thế là không may măn đâu.
Ngô Niệm Từ nói: “Em thì hiểu cái gì”
“Chung Chí Minh vừa mới mua xe mới, nếu như em cứ thế mà ôm linh vị lên trên xe, nếu như hồn ma của anh em chọn trúng xe của bạn trai chị không chịu rời đi thì phải làm sao?”
“Dùng túi nilon buộc linh vị lại, như vậy hồn ma của cậu ta sẽ không thể chạy lung tung được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.