Ngô Bội Thanh vội vã cúi gập người trước Chung Chí Minh: “Cậu Chung hạ mình ghé thăm, không nghênh đón cậu từ sớm, mong cậu thứ lỗi”
Chung Chí Minh vội nói: “Ông khách sáo quá rồi, cháu là bạn trai của Niệm Từ, trước mặt ông thì là vế hàng con cháu, sao ông lại có thể cúi người với cháu.”
Lời nói ra tuy khiêm tốn nhưng ngữ khí lại tràn đầy sự cao ngạo.
Lúc này người nhà họ Ngô mới nhận ra rằng, người bạn trai mà Ngô Niệm Từ nhắc đến chính là Chung Chí Minh, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Vừa rồi bọn họ còn đang đau đầu làm thế nào để lôi kéo cậu Chung nữa Mà bọn họ lại lơ đễnh quên rằng, cậu Chung là bạn trai của Ngô Niệm Từ, đã sớm nắm chắc người ta trong tay rồi.
Ngô Niệm Từ là người có công lớn của nhà họ Ngô, người nhà họ Ngô lần lượt hướng về phía cô mà giơ ngón tay cái.
Ngô Bội Thanh cũng khen ngợi nói “Niệm Từ, khá lắm, khá lắm. Có thể làm bạn gái của cậu Chung, là nhà họ Ngô ta có phúc ba đời đấy”
“Cậu Chung, mời mau vào trong.”
Hả?
Ngô Niệm Từ lại nói: “Ông à, cậu Chung mời con ăn cơm, đã đặt bàn xong rồi”
Ngô Bội Thanh vẻ mặt khó xử: “Cậu Chung lần đầu tiên tới nhà ta, sao lại có thể không uống chén trà mà đã đi được? Như: vậy chẳng phải là chúng ta đã thất lễ rồi ư?”
Người nhà họ Ngô ai nấy đều khuyên cậu Chung ở lại uống chén trà Chung Chí Minh khẽ cười: “Nếu đã vậy thì ở lại uống trà một chút vậy”
“Niệm Từ, em thấy sao?”
Ngô Niệm Từ cười đáp: “Anh đã không để tâm thì em cũng không để tâm đâu”
Người nhà họ Ngô vội vã đón Chung Chí Minh vào phòng khách.
Còn về gia đình Ngô Ngọc Tâm, họ đã bị lờ đi luôn.
Bọn họ vô cùng khó xử, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Sau cùng Ngô Ngọc Tâm hít sâu lấy một hơi nói: “Bố mẹ, chúng ta ngồi đợi bài vị của anh thôi.”
“Được!”
Chiếc bàn chính đã hết chỗ ngồi, bọn họ đành ngồi trên chiếc ghế dài ở phía góc tường.
Nhưng còn chưa ngồi ấm chỗ, một phu nhân của nhà họ Ngô bống nhiên quát lớn lên: “Cút đi, cút ra, đó là chỗ để các người ngồi đấy à?”
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm bị sự hung hăng của đối phương doạ cho, vội vã đứng dậy.
Vị phu nhân kia đá đá con chó lông vàng dưới chân, con chó lập tức lao về phía nhà họ Ngô, doạ cho Ngô Ngọc Tâm cuống cuồng nấp đi May mà con chó lại không có ý tấn công họ, nó chỉ nằm trên chiếc ghế dài nghỉ ngơi Vị phu nhân kia quát tháo: “Đó là chiếc.
ghế nghỉ cao cấp cho chó mà tôi vận chuyển từ Bỉ về, là chỗ mà thứ dân thường tỉ tiện các người ngồi ư?”
“Lỡ các người làm bẩn thì sao?”
Ngô Ngọc Tâm sắp bị làm cho tức phát khóc lên rồi, Ý của bà ta là gì đây?
Bọn họ còn không bằng cả con chó?
Ngô Bội Thanh hằm hãm trừng mắt nhìn Ngô Ngọc Tâm, sau đó khuôn mặt đầy áy náy mà nói với Chung Chí Minh: “Đây là họ hàng xa của chúi mức tám sào với cũng không tới ấ “Bọn họ ham ăn biếng làm, không có chí tiến thủ, sắp không có cơm mà ăn nữa rồi, giờ họ đến cậy nhờ nhà họ Ngô tôi, muốn chúng tôi nuôi dưỡng già bọn họ.”
Chung Chí Minh khế cười: “Cháu hiểu, cháu hiểu”
“Tục ngữ có câu, kẻ nghèo ở thành thị sầm uất không người ngó, người giàu trong núi sâu có kẻ thăm, chính là nói loại người này.”
Ha ha! Người nhà họ Ngô bật cười lớn.
Ngô Bội Thanh nói: “Cậu Chung, không cần để ý đến bọn họ, chúng ta tiếp tục bàn tôi, xa đến chuyện làm ăn đi”
“Được!”
Bố Ngô giận đến tím mặt, ông gần như muốn gục ngã rồi!
Đám người nhà họ Ngô này chính là một đám súc sinh ăn thịt người không nhả xương mà!
Năm năm trước, khi gia tộc bố Ngô đang là một gia tộc lớn độc lập ở thủ đô, gia đình Ngô Bội Thanh chỉ là những người nông dân ở vùng quê nghèo hoang vu.
Sau này, ông ta đưa theo gia đình đến thủ đô cậy nhờ bố Ngô.
Tuy rằng bọn họ là họ hàng xa của bố Ngô, nhưng bố Ngô thương hại bọn họ, còn đem một chút của cải cho bọn họ.
Chính là sản nghiệp kinh doanh của Ngô Bội Thanh hiện tại, bao gồm cả căn biệt thự này.
Sau đó, khi gia tộc của bố Ngô bị Chung Thanh và ba dòng họ có thế lực phân chia, Ngô Bội Thanh kịp thời tách riêng ra, lúc này mới tránh được kiếp nạn.
Bây giờ, khi chính bản thân gặp khó khăn, bọn họ không những không biết cảm ơn, giúp đỡ một phen, mà lại còn thừa cơ hãm hại, không coi họ là người nữa.
Tâm địa thật quá độc ác!