Chung Chí Minh nói: “Trương Kình là cậu chủ của một trong bốn gia tộc lớn đấy ạ”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Nhà họ Trương!”
“Vậy được thôi, tiếp theo chúng ta sẽ đến gặp người nhà họ Trương.”
“Tham Lang, chuẩn bị xe đi”
“Vâng!”
Diệp Huyền Tân đăng đẳng sát khí nhìn về hướng Ngô Bội Thanh, nói: “Chuyện ngày hôm nay, không ai được phép hé răng nửa lời ra bên ngoài!”
“Nếu không, đừng trách tôi vô tình, chém đầu các người!”
Người nhà họ Ngô lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, vâng”
Diệp Huyền Tân quay sang nói với Ngô Ngọc Tâm: “Ngọc Tâm, nghe nói toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Ngô đều là do nhà em đã từng tặng cho đúng không?”
“Những thứ gì thuộc về nhà em, mọi người cứ thoải mái đòi lại, để anh xem ai dám không trả lại”
Ngô Ngọc Tâm gật đầu: “Vâng, em biết rồi, anh”
Diệp Huyền Tân lại liếc nhìn Chung Chí Minh và nói: “Cho người đưa cậu ta đi”
Chỉ một câu “Đưa đi” nhưng hàm ý sâu xa Hai người lên xe rời đi Cả nhà Ngô Bội Thanh đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, gia sản của bọn họ tất cả đều phải đem trả lại cho nhà Ngô Ngọc Tâm thật sao?
Bọn họ sẽ phải cút về vùng quê nghèo khó kia, và tiếp tục làm những người nông dân nghèo khổ hay sao?
Sự đời khó nói, không ai lường trước được điều gì.
Ngô Bội Thanh nhìn cả nhà Ngô Ngọc.
Tâm một cách dè dặt nói: “Vậy thì, nhà họ Ngô to lớn này.
Bố Ngô thở dài nói: ” Trả lại trong sạch cho con trai tôi, để nó yên tâm mà ra đi thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Còn về nhà họ Ngô của các người, tôi không có hứng thú”
“Có điều, cái nhà thờ tổ tiên này thì trả lại cho chúng tôi đi.”
Ngô Bội Thanh vui mừng khôn xiết, nhà họ Ngô của bọn họ coi như giữ được rồi.
Ông ta cảm ơn rối rít.
Bố Ngô nói với Ngô Ngọc Tâm: “Con gái, nào, chúng ta đích thân dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ một chút cho anh con và liệt tổ liệt tông nhà chúng ta, như vậy thì họ ở đây trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút.”
Ngô Ngọc Tâm gật đầu: “Vâng ạ”
Cô vội vàng lau chùi bài vị của tổ tiên, những bài vị kia đã một thời gian dài không có ai để ý tới, bám đầy bụi bẩn.
Cả nhà Ngô Bội Thanh cảm thấy xấu hổ, cùng giúp bọn họ dọn dẹp.
Trong một biệt thự vô cùng lớn ở ngoại ô Thủ đô.
Từ sau khi Tỉnh Đông Tam thất thủ, Trùng Gia liền đi theo hội liên hiệp võ thuật Trương Hựu Đạo ở Tỉnh Đông Tam, dẫn theo tiểu đội một trăm sát thủ thường trú ở nơi này, một khi Diệp Huyền Tân tấn công “ông chủ”, bọn họ thề sống chết bảo vệ phòng tuyến cuối cùng.
Nhưng từ sau khi đến Thủ đô, phía bên Diệp Huyền Tân vẫn luôn rất yên tĩnh, cũng không có bất kỳ hành động gì để đối phó với ông chủ của hắn ta cả, Trùng Gia đợi người ta cũng khó mà thanh thản được.
Sáu khi hắn ta ăn điểm tâm theo thường lệ xong, hắn ta liền tới trường luyện võ xem tiểu đội một trăm sát thủ luyện tập.
Nhóm sát thủ nhỏ này thủ đoạn độc ác, thực lực dũng mãnh, Trùng Gia cảm thấy, cho dù là Tông Sư Xà Vương Tây Bắc đứng hàng đầu liên thủ với Tông Sư Diệp đứng hàng thứ ba thì e rằng cũng khó mà đối phó được với nhóm sát thủ này.
Nhưng Tông Sư Kiều Gia đứng thứ hai đã chết rồi, bây giờ Tông Sư Diệp chắc là đã xếp thứ hai rồi.
Hẳn ta vừa bước tới trường luyện võ, đột nhiên có điện thoại, là “ông chủ” gọi tới.
Trùng Gia nhận điện thoại một cách thận trọng: “A lô, ông chủ tìm tôi sao.”
Chủ nhân lạnh lùng nói: “Gần đây bên phía Diệp Huyền Tân có động tĩnh gì lớn để đối phó với tôi không?”
Trùng Gia đáp: “Không có ạ. Anh ta thậm chí còn không hề điều tra chỉ tiết tài liệu của ngài đâu ạ”
“Hử?” Chủ nhân nghỉ ngờ: “Anh ta đến Thủ Đô không phải là để đối phó với tôi hay sao?”
“Tại sao sau khi đến, lại không có bất kỳ hành động nào để đối phó với tôi chứ”
“Trừ phi… Anh ta vốn không điều tra ra tôi?”
Trùng Gia có chút suy tư nói: “Có khả năng cao là như vậy ạ”
Ông chủ hít một hơi thật sâu, và nói: “Xem ra, Hàn Minh Quân hôm đó bị ông hại chết nhưng vẫn chưa nói ra bí mật năm đó.”
“Nếu như đã không điều tra đến tôi, thì sao phải đến đại bản doanh Thủ đô làm gì?
“Khoảng thời gian này cái tên họ Diệp kia đang làm cái gì vậy?”