Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 839: Anh chính là tên ma quỷ kial




Cái tên “Ngô Nhất Trí” này, vốn sắp bị gã ta quên lãng hoàn toàn rồi.
Nhưng gần đây anh trai của Ngô Nhất Trí đã quay trở lại, anh ta chôn sống Mộ Quân Thiếu, quảng chết Chung Chí Minh, với thủ đoạn kinh thiên địa khiếp quỷ thần!
Giờ tên này lại bắt đầu sống động trong đầu!
Hiện tại người này lại chủ động nhắc tới Ngô Nhất Trí…
Trong lòng gã ta hiện ra một dự cảm bất tường: “Anh đến cùng vị ấy”
Diệp Huyền Tân chậm rãi đeo vào đôi găng tay trắng đã mất từ lâu: “Ngu xuẩn, đến giờ mà còn chưa đoán được thân phận của tao ư?”
Trương Kình trang nghiêm: “Diệp Huyền Tần, anh của Ngô Nhất Trí!”
“Hai vụ giết người gần đây ở thủ đô là do anh?”
Diệp Huyền Tân gật đầu.
Trương Kình hít một hơi thật sâu: “Sớm biết anh sẽ tìm tới cửa, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy”
“Cũng được, tôi tiên anh về tây thiên trước.”
Nói xong, Trương Kình chợt lấy súng lục phía sau lưng ra, nhắm ngay Diệp Huyền Tân mà nổ súng.
Mà đang lúc gã ta bóp cò trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Tham Lang một bên chợt cử động.
Tay gã ta run lên, một con dao găm từ trong tay áo chui vào lòng bàn tay.
Cậu ta cầm dao găm dùng sức vung, dao găm như tia chớp, mà đánh trúng cổ tay Trương Kình!
AI Hét thảm một tiếng, cổ tay Trương Kình bị đâm xuyên, cuối cùng dao găm đâm vào mặt tường rồi mới dừng lại.
Tay Trương Kình bị dao găm đâm đóng định ở trên vách tường, còn khẩu súng đã rơi xuống đất.
Máu đỏ, máu nhuộm đỏ bức tường trắng Giết người rồi, giết người rồi!
Tất cả những người có mặt đều chấn động, la hét bỏ chạy!
Sinh ra trong một thời đại hòa bình, nơi mà những người bình thường có bao giờ được nhìn thấy những cảnh tượng đắm máu như vậy, không sợ chạy mới là lạ.
Diệp Huyền Tần trừng lớn hai mắt nhìn Tham Lang: “Nhóc con cậu tốc độ chậm quá, luyện công còn lười biếng”
Tham Lang hổ thẹn: “Anh, em xin lỗi, là em thả lỏng cảnh giác, em cũng không nghĩ tới tên này sẽ có vũ khí nóng.”
Nếu người khác nghe được đoạn đối thoại này, thì chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên.
Ngay lúc Trương Kình chuẩn bị bắn, người thường vốn sẽ không phản ứng kịp.
Tốc độ của Tham Lang đã nhanh như tia chớp rồi.
Nhưng dù như thế, ở trong mắt Diệp Huyền Tân cũng là “Chậm quá”.
Đúng là biến thái!
Diệp Huyền Tân: “Có người nói với tao, thời điểm em tao Ngô Nhất Trí trở về thủ đô, mình đầy thương tích”
“Tao muốn hỏi hỏi mày đã làm tổn thương nó như thế nào, tao sẽ trả lại gấp đôi”
Trương Kình không sợ hãi, gã ta còn nở nụ cười.
Khóe miệng gã ta chảy máu, nhiễm đỏ cả cằm, làm cho nụ cười của gã ta thoạt nhìn rất dữ tợn và khủng bối “Được, được, là tôi đánh giá thấp mấy người”
“Ngày hôm nay, tôi không chỉ cho anh biết tôi tổn thương anh ta như thế nào, thậm chí tôi còn muốn để anh nhìn thấy người đã làm tổn thương anh ta”
Một mình Trương Kình không phải là đối thủ của Sát Lang, ngày ấy gã ta đã tìm giúp đỡ để đối phó với Sát Lang.
Trương Kình xông ngoài cửa hô một tiếng: “Sơn gia, làm trò nhìn đủ rồi, ra đây”
Trương Kình mở cửa xe ra, bốn người cao to bước xuống xe.
Bốn người râu ria xồm xàm, đầu rối nhìn lôi thôi lếch thếch, Nhưng trên người bọn họ tỏa ra sát khí, ù, làm cho người khác không dám khen tặng.
Đám kia nhân viên bán nhà còn tránh xa hơn.
Thấy người đến, Tiết Mỹ Lệ vốn bị sợ đến mơ hồ lại có sức mạnh lần nữa.
“Tứ Đại Sơn Thần, lại là Tứ Đại Sơn Thần đích thân đến!”
“Họ Diệp kia, ngày hôm nay anh có mười cái mạng cũng không đủ chết!”
Diệp Huyền Tân tò mò nhìn Tham Lang: “Bọn họ là cái quái gì?”
Tham Lang nói: “Trên núi Thổ Hoàng có một ổ sơn phỉ, bốn người này là những người mạnh nhất bên trong sơn phí, họ có biệt danh là tứ đại trấn sơn chỉ thần, thực lực gần với sơn phỉ của Đại đương gia”
Diệp Huyền Tân nhíu mày lại: “Này là thời đại gì rồi, sao còn có sơn phi!”
*Vì sao không diệt trừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.