*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã đến giờ.
Mười chiếc quan tài xuất phát từ nhà họ Triệu, trùng trùng điệp điệp đi về phía nghĩa trang Bát Bảo.
Triệu Bất Độ đi theo phía sau đội ngũ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ông ta một đêm già nua thêm mười mấy tuổi.
Lòng ông ta đau như dao cắt, chỉ hy vọng người nằm ở trong quan tài chính là mình.
Diệp Huyền Tân và Tham Lang cũng nghe nói đến việc này, điều này khiến cho hai người khá là khó chịu.
Ông ta chống gậy, đi tới trước xe, tức giận mắng: “Cút ngay cho ông”
“Có tin ông đây giết hết chín đời nhà cậu không?”
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Diệp Huyền Tân và Tham Lang.
Nhìn thấy hai tên ác ma này, cả người Triệu Bất Độ không khỏi run lên.
Diệp Huyền Tân lạnh nhạt nói: “Người anh em của tôi còn chưa có an giấc ngàn thu, người nhà ông không thể nhập táng”
“Vào ngày người anh em tôi dời mộ, tôi muốn chôn bọn họ ở bên dưới quan tài người anh em tôi, cả đời hầu hạ tới bồi tội cho người anh em tôi.”
“Cậu… Cậu đừng có mà mơ” Khuôn mắt tức giận của Triệu Bất Độ hiện lên gân xanh: “Hôm qua cậu tóm được nhược điểm của nhà họ Triệu tôi, nhà họ Triệu tôi không thể không chịu thua”
“Hôm nay, cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho người nhà họ Triệu tôi!”
Diệp Huyền Tân cười ha ha: “Nếu tôi có thể hạ độc các người một lần, vậy đương nhiên có thể hạ độc lần thứ hai, lần thứ ba”
“Các người không thể ngăn cản tôi”
“Tham Lang, chúng ta đi”
Tham Lang lập tức lái xe, nhanh chóng đi.
Khuôn mặt Triệu Bất Độ càng suy sụp.
Đúng vậy, nếu Diệp Huyền Tân thật sự hạ độc người nhà họ Triệu, ông cũng không thể ngăn cản được.
Không thể vì người chết mà ảnh hưởng đến người sống.
Triệu Bất Độ cắn chặt hàm răng: “Nâng quan tài trở về”
Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Sẽ không”
Tham Lang: “Anh, vậy anh có ý kiến gì hay hay không, có thể khiến cho đối phương sợ hãi”
Diệp Huyền Tân quét mắt nhìn Tham Lang: “Tên nhóc thối có chuyện mau nói, cậu hẳn là đã sớm sắp xếp tốt rồi chứ gì?”
Tham Lang xấu hổ cười: “He he, không ngờ cái này cũng đã bị anh nhìn ra”
“Em sắp xếp một cuộc tập trận quân sự cách đám tang của Chung Chí Minh, còn mang theo súng ống đạn dược nặng”
“Nếu như Chung Thanh không nghe chúng ta, nổ chết chúng nó”
Diệp Huyền Tân: “Được, cho tên nhóc cậu một cơ hội thể hiện”
Đội ngũ đưa tang của Chung Chí Minh đã tới nghĩa trang công cộng, Quan tài chuẩn bị hạ táng Gió thu hiu quạnh, nhạc buồn bi thương, Tình cảnh này khiến người xúc động.
Chung Thanh lệ rơi đầy mặt, đau lòng muốn chết.
Chung Chí Minh là con trai duy nhất nhà họ Chung.
Nhưng hiện giờ chịu khổ, tai họa bất ngờ, nhà họ Chung tuyệt hậu.
Chung Thanh ghé vào trên quan tài, mặt kề sát ván quan tài: “Em trai, mong em an giấc ngàn thu”
“Yên tâm, chị sẽ để cho họ Diệp xuống dưới theo em”
“Đúng rồi, không phải em thích Ngô Ngọc Tâm sao? Mấy ngày sau chị sẽ kết hôn âm cho hai người.”
Lúc này, một chiếc xe bỗng nhiên xông ngang vào lễ tang, quấy nhiễu trật tự của lễ tang.
Hai người đàn ông trẻ tuổi xuống xe.
Các quan khách lạnh lùng trừng mắt.
Đây là ai vậy, dám lái xe tiến vào hiện trường lễ tang, thật quá là vô lễ.