Từ Lam Khiết thở dài nói: “Hay là chúng †a báo cảnh sát trước! Hy vọng là có ích”
Dương Mai cầm điện thoại ra, lén lứt báo cảnh sát.
Bên này, Diệp Huyền Tân cúp điện thoại, anh nói với Tham Lang: “Xong rồi, chúng ta đi vào thôi.”
“Chúng ta chỉ có mười phút để xử lý thôi”
Tham Lang vỗ ngực bảo đảm nói: “Năm phút là đủ rồi”
Vừa nói, cậu ta còn cầm điện thoại ra, mở ứng dụng bấm giờ.
Lưu Hoành Phiêu nói không sai, bên trong đại tiệc Hải Hoang đúng là sang trọng, đẹp hơn bên ngoài gấp mấy trăm lần. . Cop qua cop lại, 𝒕𝐫ở lại 𝒕𝐫a𝙣g chí𝙣h ﹟ 𝒯𝐫 U𝘮𝒕𝐫uyệ𝙣.V𝙉 ﹟
Những cô gái mặc trên mình những bộ quần áo gợi cảm, hở hang, đứng ở giữa sân, xen kẽ với những người đàn ông mặc âu phục, đeo những vật phẩm xa xỉ được gọi là những “người thượng lưu” để đi tìm con mồi của mình.
Khung cảnh này rất giống với chọn gái trong hộp đêm.
Nhưng mà, những cô gái này đắt tiền hơn trong đó một chút thôi.
Rất nhanh Diệp Huyền Tân và Tham Lang phát hiện ra Nguyễn Lan.
Người đàn bà này có khuôn mặt xinh đẹp hơn trung bình một chút.
Nhưng mà sự gợi cảm và quyến rũ của cô ta đã làm tăng thêm sự xinh đẹp cho cô ta rất nhiều.
Bây giờ, cô ta đang nhiệt tình nói chuyện với Lưu Hoành Phiêu, thỉnh thoảng lại làm ra những hành động trêu chọc khiến cho Lưu Hoành Phiêu bật cười.
Diệp Huyền Tân cũng mỉm cười: “Hai thứ chó má này lại xuất hiện với nhau, đúng là tiết kiệm thời gian cho tôi hơn rất nhiều.”
Hai người đi đến chỗ bên cạnh Nguyễn Lan và Lưu Hoành Phiêu.
Tham Lang lạnh lùng nói: “Cô là Nguyễn Lan?”
Nguyễn Lan quay đầu, liếc qua hai người một lượt, sau đó quyến rũ cười nói: “Chào hai anh”
“Không biết hai anh là…”
Mặc dù hai bộ quần áo trước mắt trông hơi “ít tiền” mà trên người họ cũng không mang đồ đắt tiền.
Nhưng mà, người có thể đi vào nơi này, lại là người bình thường à?
Cho nên cô ta vẫn mỉm cười chào hỏi Diệp Huyền Tân nói: “Nghe nói, cô đã từng được Ngô Nhất Trí bao nuôi, hơn nữa là anh ta ép buộc cô làm người tình.”
Nguyễn Lan xấu hổ cười nói: “Đều là chuyện ngày xưa rồi, chúng ta không nên nhắc lại làm gì.”
“Nhưng mà tên ngu dốt kia tôi chỉ chạm qua một lần nên hai anh cứ yên tâm”
Nói bóng gió thì ý cô ta là mình vẫn rất sạch sẽ nên hai người bọn họ có muốn ngủ một đêm hay không?
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Vì sao cô không muốn nói đến chuyện đó? Cô trả lời vấn đề của tôi đi.”
Vẻ mặt Nguyễn Lan cũng trở nên nghiêm túc, cô ta nhận ra, hình như hai người trước mặt này tìm cô ta với mục đích không tốt.
Cô ta hít sâu, nói: “Không sai, đúng là tôi bị Ngô Nhất Trí bắt ép”
“Ngô Nhất Trí làm trong quân đội, anh ta uy hiếp tôi, nếu như tôi không đồng ý, anh ta sẽ đưa tôi ra tòa án quân sự…”
Bốp!
Diệp Huyền Tân không do dự tát Nguyễn Lan một cái.
“Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ!”
Âm thanh của cái tát này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh trong bữa tiệc.
Bọn họ nhận ra có hai người đàn ông lạ không có gì đặc biệt tát Nguyễn Lan một cái, tất cả mọi người sôi nổi bàn tán.
Nguyễn Lan là ai?
Cô ta là người nổi tiếng làm xã giao ở giới thượng lưu này, cô ta đã phục vụ cho rất nhiều ông lớn, mạng lưới giao tiếp rất chắc.
Cô ta vung tay một cái là có thể làm kinh động đến giới kinh doanh của thủ đô.
Hai người đàn ông trẻ tuổi này lại dám tát Nguyễn Lan một cái, bọn họ muốn chết à?
Nguyễn Lan che mặt, cô ta không tin nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh…anh dám đánh tôi!”
Bốp!
Diệp Huyền Tân không do dự tát thêm một cái nữa, nói: “Đúng là tôi đánh cô đấy.”
“Cô mau trả lời câu hỏi của tôi.”
Nguyễn Lan tức điên rồi.
Nguyễn Lan cô ta thường xuyên nói chuyện với người trong giới thượng lưu, chưa bao giờ chịu oan ức như này.
Hai mắt của cô ta đỏ lên: “Nhất định anh phải chết…”
Bốp!
Lại một cái tát nữa: “Ông đây đang hỏi cô, cô mau trả lời tôi.”
Aaal Nguyễn Lan vội vàng trốn sau lưng Lưu Hoành Phiêu, tỏ ra oan ức nói: “Lưu ông chủ, ông…ông nhìn thấy đấy, hai người kia dám khinh thường tôi.”
“Ông…ông phải làm chủ cho tôi”
“Bọn họ ở chỗ của ông con đánh khách của ông, đây là bọn họ không nể mặt ông”