Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 873: Mèo mù vớ phải cá rán




Trong lòng Diệp Huyền Tân sốt sắng, tuy nhiên vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Đám sơn phỉ kia đã làm ra nhiều chuyện ác, sớm đã bị phía quân đội nhằm tới, anh lần này là mèo mù vớ phải cá rán thôi.”
Từ Lam Khiết bị thuyết phục tới bảy tám phần: “Em chỉ thấy, anh chưa từng tới thủ đô cũng không có quyền lực gì, sao anh có thể điều động được quân đội?”
Diệp Huyền Tân bất đắc dĩ mỉm cười.
Nói ra chắc có lẽ em sẽ không tin, nhà họ.
Diệp vốn dĩ chính là một gia đình quyền thế bản địa ở thủ đô.
Anh từ nhỏ đã lớn lên ở đây.
Hai người rất nhanh đã tới công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Công ty truyền thông Huỳnh Thư có vốn có lượng tài chính lên tới mười nghìn năm trăm tỷ, quy mô không tính là hàng đầu, nhưng tuyệt đối không phải là nhỏ, thuộc vào loại quy mô hạng trung.
Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tân đi vào trong studio, thấy một người đàn ông to béo đang lục lọi trong studio.
Từ Lam Khiết khẩn trương hỏi: “Anh Lý, anh đang làm gì trong studio của chúng tôi vậy?”
Lý mập vội vàng đứng dậy, vội vàng nhét thứ gì đó vào trong ngực: “Không có gì, tôi cảm thấy chỗ này của mấy người bừa bộn quá, tới giúp mấy người sắp xếp lại một chút”
Từ Lam Khiết chợt nhớ tới cái gì đó, vội chạy tới tủ đồ ở phía sau Lý mập lật mọi thứ lên.
Một lát sau, sắc mặt của cô chợt tái nhợt, lo lắng tới đổ mồ hôi: “Không xong rồi, tư liệu quay phim của chúng tôi đâu? Sao lại không tìm thấy?”
Cô nhìn Lý mập bằng ánh mắt như chất vấn.
Lý mập lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Có phải là để ở góc nào đó mà cô quên mất không? Hai người cố gắng tìm đi. Tôi không làm phiền hai người nữa.”
Dứt lời, Lý mập lập tức muốn chạy ra ngoài.
Diệp Huyền Tân đương nhiên đoán được, tư liệu quay phim là bị Lý mập trộm.
Anh dùng tay ngáng đường của Lý mập, lạnh lùng nói: “Giao tư liệu quay phim ra”
Lý mập giả bộ hồ đồ: “Cậu đang nói cái gì vậy, ai lấy tư liệu quay phim của các người chứ: Diệp Huyền Tân nhìn chằm chằm vào ngực của Lý mập: “Ban nấy lén lén lút lút nhét cái gì vào trong ngực thì mau lấy ra”
Lý mập: “Làm gì có thứ gì chứ”
Diệp Huyền Tân đưa tay muốn giật lấy.
Lý mập tay chân nhanh nhẹn hơn, lấy từ trong ngực ra một đĩa CD, bẻ gãy đĩa CD một cái “rắc”.
“Ai da, thật xin lỗi, đĩa CD này tôi vừa lụm được ở dưới đất lên”
“Đĩa CD này chắc khong có tác dụng gì”
Từ Lam Khiết gần như sắp phát khóc: “Đó là đĩa CD chứa tư liệu phim của chúng tôi!”
“Lý mập, anh…là đồ khốn.”
Đây chính là tâm huyết cả tháng trời từ Nam ra Bắc của cô, phút chốc đã bị Lý mập phá huỷ toàn bộ.
Nét mặt Lý mập tràn đầy vẻ ăn năn: thật xin lỗi, là do lực tay của tôi hơi mạnh.”
“Nhưng mà không sao hết, tôi sắn sàng bồi thường cho cô. Công ty chúng tôi chuyên về quay chụp, chúng tôi sẽ giúp cô quay”
“Cùng lắm về khoản thù lao sẽ ưu đãi cho cô cái giá tốt”
Từ Lam Khiết thở dài.
Vừa vặn đoàn làm phim của cô cũng đã đi hết, kế hoạch quay phim lần này của cô chỉ có thể giao lại cho Lý mập.
Từ Lam Khiết hỏi: “Vậy về giá cả, anh tính sao?”
Lý mập duỗi hai ngón tay ra Từ Lam Khiết: “Bảy tỷ? Quá đắt rồi!”
“Tôi trả nhiều nhất cũng chỉ năm tỷ thôi, đây đã là cái giá tiêu chuẩn trong ngành này rồi”
Lý mập lắc đầu: “Bảy tỷ? Cô nghĩ là đang bố thí cho ăn mày sao?”
“Tôi nói là bảy mươi tỷ”
“Cái gì?”
Từ Lam Khiến hơi tức gi Bảy mươi tỷ, cao hơn giá tiêu chuẩn trong ngành gấp mười lần, sao anh không trực tiếp đi cướp ngân hàng luôn đi?”
Lý mập nói: “Bảy tỷ là cái giá cho đoàn đội nghiệp dư, chúng tôi đây là đoàn đội chuyên nghiệp, sao cô có thể đem chuyên nghiệp và nghiệp dư so sánh với nhau?”
Từ Lam Khiết nghiến răng nghiến lợi: “Bảy mươi tỷ, anh nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.