Chát!
Diệp Huyền Tân không chút do dự tát Lý mập một cái: “Tôi tát anh một cái rồi lại xin lỗi anh thì anh có thể tha lỗi cho tôi không?”
Lý mập ôm mặt, mặc dù trong lòng đang bừng bừng lửa giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Anh ta khó khăn nói: “Cậu đánh tôi đi, như vậy mà hòa thì cũng được.”
Diệp Huyền Tân: “Đều cái rằm. Bắt nạt vợ tôi thì có lấy mạng anh bồi thường cũng không đủ đâu.”
*Thế này đi, nhiều hơn thì tôi cũng không phạt anh nữa. Anh làm hỏng dữ liệu video tuyên truyền của vợ tôi quay, vậy cứ bồi thường theo giá là được rồi.”
“Vừa nãy anh nói quay video tuyên truyền cần bảy mươi tỷ nhỉ? Vậy anh cứ lấy bảy mươi tỷ ra đây đi.”
Khóe miệng Lý mập co giật, Anh ta chỉ là người làm công ăn lương, kiếm đâu ra bảy mươi tỷ chứ.
Bảy tỷ còn không có.
Lý mập nói: “Tôi có bản sao lưu dữ liệu video tuyên truyền của cô ấy, tôi trả lại nguyên vẹn cho cô ấy là được rồi”
Diệp Huyền Tân: “Nhưng ông làm hỏng USB của vợ tôi, USB đó trị giá bảy mươi tỷ”
“Hôm nay, anh phải trả bảy mươi tỷ không được thiếu một đồng nào.”
Mọi người đều không nói nên lời.
USB gì mà đáng giá bảy mươi tỷ chứ, USB làm bằng kim cương à.
Cuối cùng Lý mập không nhịn nổi nữa, lạnh lùng cười nói: “Được rồi, cùng lắm thì ông đây không làm ở đây nữa”
“Muốn lấy được tiền trong tay tôi sao, nằm mơ đi”
Diệp Huyền Tân nói: “Không đưa tiền sao? Được thôi, vậy thì ngồi tù.”
Nói xong, anh móc điện thoại ra, phát một đoạn ghi âm.
Chính là cuộc nói chuyện vừa nãy của Lý mập và Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết: “Anh…anh làm vậy là đang tống tiền thương mại đó.”
Lý mập: “Cô nói tống tiền thương mại sao, vậy thì ông đây đang tống tiền thương mại cô đấy”
Bùng!
Não Lý mập như nổ tung, Mẹ kiếp, cậu ta lại dám ghi âm cuộc nói chuyện vừa nấy, đúng là khốn nạn Tống tiền thương mại thương mại, tội này không hề nhỏ.
Mặt mày Lý mập méo xệch: “Cậu Diệp kia, tốt nhất là cậu đừng có mà quá đáng.”
“Hôm nay, tôi để lại lời nói ngay tại đây.
Anh họ tôi là Lý Nguyên Đạo, là bá chủ đường phố trên con phố này”
“Nếu cậu động đến tôi, anh họ tôi sẽ khiến cậu không thể ở trên con phố này được nữa. Cái công ty này của cậu cũng đi đờ “Đến lúc đó thì tổn thất của cậu không chỉ dừng lại ở con số bảy mươi tỷ đâu”
Diệp Huyền Tân: “Lấy một tên nói lắp ra để dọa tôi?”
“Xin lỗi, ở quê tôi nhiều người nói lắp lắm, tôi thật sự không sợ đâu.”
Cả đám không nhìn được cười.
Người ta nói là “bá chủ đường phố”, không phải là “người nói lắp như anh nói.
Chết tiệt!
Lý mập đỏ mặt nói: “Dám sỉ nhục anh họ tôi, tôi sẽ bảo anh họ tôi đánh chết cậu”
Nói xong, ông ta rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Anh họ, em…em bị người ta bắt nạt rồi”
“Cậu ta sỉ nhục cả ông bà nhà chúng ta, nói nhà họ Lý chúng ta không ra gì cả.”
“Anh nhất định phải giữ lại thể diện cho nhà họ Lý chúng ta.”
“Được, em đang ở công ty truyền thông Huỳnh Thư, anh mau đến đây đi”
Cúp điện thoại, Lý mập hống hách chỉ vào Diệp Huyền Tân: “Nhóc con, đợi xuống mồ đi”
Từ Lam Khiết tỉnh lại từ trong phấn khích.
Cô cẩn thận dè dặt nói: “Huyền Tân, hay là… mình bỏ đi”
“Em từng nghe nói đến danh tiếng của Lý Nguyên Đạo rồi. Nếu đắc tội với anh ta thì công ty này của chúng †a không làm ăn được gì trên con phố này đâu”
Diệp Huyền Tân vỗ vai Từ Lam Khiết: “Một tên nói lắp mà thôi, không có gì phải Sợ”
“Yên tâm đi, có anh chống lưng cho em, cho dù là một tên câm đến chúng ta cũng không sợ: Chà chà!
Lý mập nổi cơn tam bành.
Vừa nói lắp mà còn vừa câm, các người cũng xem thường anh họ tôi quá rồi đấy.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc Land Rover dừng trước cổng công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Lý anh đến rồi Trong xe là một người đàn ông gầy gò.
Cảm giác đầu tiên khi thấy người đàn ông này là gầy gò ốm yếu.
Nhưng những người biết anh ta đều rất rõ, thân hình gầy gò của anh ta có sức mạnh vô cùng bùng nổ.
Anh ta chỉ mất một năm để đánh bại cả con phố này rồi trở thành bá chủ đường phố vội chạy ra, mở cửa xe: “Anh họ.”