Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 877: Cậu là đứa con rơi, Diệp Huyền Tân?




Ánh mắt Lý Nguyên Đạo quét qua văn phòng, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê rần, ớn lạnh đến bí bách.
Bọn họ đã từng chứng kiến Lý Nguyên Đạo một mình vung tay chém hàng trăm tên ô ện trường máu chảy thành sông, cho đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Lý Nguyên Đạo hỏi Lý mập: “Là ai sỉ nhục người nhà họ Lý chúng ta?”
Lý mập vội chỉ vào Diệp Huyền Tân: “Là hai người bọn họ.”
Lý Nguyên Đạo vừa đi về phía Diệp.
Huyền Tần vừa hỏi: “Cậu có chắc tranh chấp này không phải do cậu gây ra không?”
Lý mập hơi chột dạ: “Tất nhiên không phải do em rồi. Từ lần trước anh cảnh cáo.
em thì em chưa từng chủ động đi gây sự”
Lý Nguyên Đạo khẽ gật đầu: “Không phải thì tốt”
“Nhà họ Lý chúng tôi không chủ động bắt nạt ai, cũng không tùy ý để người ngoài bắt nạt chúng tôi.
Ông ta đi đến bên cạnh Diệp Huy: chậm rãi nói: “Là cậu bắt nạt em họ t nhục tổ tiên nhà họ Lý chúng tôi à?”
Diệp Huyền Tân nhìn Lý Nguyên Đạo, khẽ thở dài.
Ôi, vốn dĩ lần này đến thủ đô, định sẽ không dính líu gì đến người nhà họ Diệp ở thủ đô.
Nhưng không ngờ, bóng dáng nhà họ Diệp lại rải rác khắp thủ đô này.
Đúng vậy, Lý Nguyên Đạo chính là bạn cũ của Diệp Huyền Tân ở thủ đô.
Lúc còn trẻ, Lý Nguyên Đạo là huấn luyện viên võ thuật cho nhà họ Diệp ở thủ đô, dạy kỹ năng tự vệ cho các con cháu của nhà họ Diệp.
Đương nhiên Diệp Huyền Tân cũng là một trong những “học sinh” của ông ta.
Chỉ là, địa vị của Diệp Huyền Tân trong nhà họ Diệp vô cùng khiêm tốn, thậm chí còn không bằng người giúp việc cho nên Lý Nguyên Đạo chưa từng nghiêm túc dạy dỗ Tân, SỈ anh.
Thậm chí, để lấy lòng con cưng của nhà họ Diệp, cũng chính là Diệp Huyền Tề – anh trai của Diệp Huyền Tần, anh ta còn gây khó dễ cho Diệp Huyền Tân mọi lúc mọi nơi.
Khi đó Diệp Huyền Tân không được ăn no, cả ngày đều bị Lý Nguyên Đạo gây khó dễ, vì vậy đã luyện cho anh được tính kiên trì.
Cũng chính vì nghị lực này cho nên mới có Diệp Huyền Tần trưởng thành như ngày hôm nay.
Lý Nguyên Đạo mất kiên nhẫn nói: “Ông đây hỏi cậu, có phải cậu bắt nạt em họ tôi không?
Diệp Huyền Tân ngẩng đầu nói: “Huấn luyện viên Lý, lâu rồi không gặp nhỉ”
Lý Nguyên Đạo hơi sửng sốt.
Đã mấy mươi năm không có ai gọi cái tên này rồi, sao cậu ta biết mình từng là huấn luyện viên?
Ông ta lại quan sát kỹ Diệp Huyền Tần vài cái nữa, chẳng mấy chốc đã nhận ra anh “Cậu là… đứa con rơi kia, Diệp Huyền Tân?”
Diệp Huyền Tân của hiện tại, khí chất ngời ngời vô cùng cao quý, so với tên nhóc nghèo đói yếu ớt năm đó quả thực giống như hai thái cực.
Cho nên vừa rồi ông ta mới không nhận ra Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Là tôi”
Lý Nguyên Đạo hít sâu một hơi: “Đúng là không ngờ, cậu vẫn còn sống”
“Hơn nữa trông có vẻ sống rất tốt”
Diệp Huyền Tần nói: “Có phải ông rất thất vọng không?”
Lý Nguyên Đạo lắc đầu: “Xin lỗi, con tép.
con tôm như cậu không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi đâu”
“Vừa nấy tôi nghe nói cậu sỉ nhục cả tổ tiên ông bà nhà họ Lý chúng tôi?”
Từ Lam Khiết vội giải thích: “Không có, ông đừng có nghe Lý mập nói từ một phía như thế: “Là Lý mập cố ý bới lông tìm vết bắt nạt chúng tôi trước, vả lại bọn tôi cũng không hề sỉ nhục người nhà họ Lý các người.”
Lý Nguyên Đạo nhìn Diệp Huyền Tân: “Cô ta nói thật không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, quả thực vừa nấy tôi không hề sỉ nhục nhà họ Lý các người. Nhưng bây giờ tôi không thể chờ được nữa mà muốn sỉ nhục tổ tiên nhà họ Lý các người đây”
“Nhà họ Lý quả nhiên không có thứ gì tốt cả Sắc mặt Từ Lam Khiết bỗng chốc trắng bệch.
Rốt cuộc Diệp Huyền Tân nghĩ gì vậy chứ, còn chê chưa đủ rắc rối hay sao?
Đám đông xôn xao hẳn lên.
Tên này lại dám sỉ nhục cả nhà họ Lý ngay trước mặt Lý Nguyên Đạo.
Đúng là ông trời tạo nghiêp thì có thể tha, tự mình tạo nghiệp thì hết đường sống.
Sắc mặt Lý mập tối sầm lại: “Anh họ, anh cũng nghe rồi đấy. Ở trước mặt anh mà cậu ta sỈ nhục cả tổ tiên nhà họ Lý, thế này là hoàn toàn không coi anh ra gì mà”
“Nếu anh không dạy cho cậu ta một bài học thì ông bà tổ tiên chắc chắn sẽ không tha lỗi cho chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.