Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 882:




Bà Mộ nói: “Mười bảy nghìn năm trăm tỷ?”
Không ngờ Lý Nguyên Đạo nghe xong giận tải cả người: “Mười bảy nghìn năm trăm tỷ? Các người coi Diệp Tông Sư là ăn mày đó hả?”
“Nếu các người đã coi thường Diệp Tông Sư như thế thì bỏ đi.”
Nói rồi, Lý Nguyên Đạo đứng dậy định rời đi.
Đây là kế “lạt mềm buộc chặt” mà Diệp Huyền Tần cố tình nói với ông ta.
Ba vị gia chủ vô cùng sợ hãi, vội vàng giữ lấy Lý Nguyên Đạo. “Anh Lý, anh hiểu lầm ý của chúng tôi rồi.
Không phải chúng tôi coi thường giá trị của Diệp Tông Sư, mà là nghĩ rằng đối thủ lần này chúng ta cần xử lý chỉ đáng giá mười bảy nghìn năm trăm tỷ. “Không lẽ ý của anh Lý là…một trăm bảy mươi năm tỷ?”
Lúc này Lý Nguyên Đạo mới dừng lại, khẽ gật đầu.
Ba vị gia chủ nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
Nói thực lòng, ước tính giá trị của mỗi một gia tộc trong bốn gia tộc lớn bọn họ cũng mới vào khoảng một trăm bảy mươi năm tỷ.
Diệp Tông Sư chỉ một hơi đã muốn số tiền tương đương với một gia tộc lớn.
Tuy nhiên, nếu Diệp Huyền Tần không bị tiêu diệt, chỉ sợ bốn gia tộc lớn bọn họ cũng sẽ sớm ngày phá sản, không còn tồn tại.
Cuối cùng, Chung Thanh nghiến răng đồng ý: “Được, một trăm bảy mươi năm tỷ.”
Lý Nguyên Đạo đáp: “Được rồi, các người chuẩn bị xong xuôi đi.”
“Chờ Diệp Tông Sư nhận được tiền, tôi sẽ sắp xếp để Diệp Tông Sư trực tiếp gặp mặt mọi người nhằm thảo luận chi tiết cụ thể.” Lý Nguyên Đạo rời đi mà không hề hỏi xem họ muốn Diệp Tông Sư đối phó với người nào. đặt. Chuyện này cũng do Diệp Huyền Tần sắp Tiễn Lý Nguyên Đạo rời đi, ba vị gia chủ vẫn không thể vui vẻ.
Bà Mộ thở dài: “Một trăm bảy mươi năm tỷ… Nhà chúng tôi bây giờ ngay cả ba nghìn năm trăm tỷ tiền vốn lưu động cũng không thể lấy ra.”
Chung Thanh cắn răng nói: “Nếu Diệp Tông Sư vừa mở miệng đã đòi một trăm bảy mươi năm tỷ thì nhất định sẽ có đủ bản lĩnh tiêu diệt Diệp Huyền Tần.”
“Bán bớt tài sản để đổi lấy tiền mặt đi, nhất định phải gom đủ một trăm bảy mươi năm tỷ.”
“Hơn nữa, lần này nói không chừng vừa có thể tiêu diệt Diệp Huyền Tần, vừa có thể tạo dựng mối quan hệ với Diệp Tông Sư.”
“Về sau có danh tiếng của Diệp Tông Sư trợ giúp, một trăm bảy mươi năm tỷ này chẳng lẽ còn không dễ kiếm lại sao?”
Sau khi Lý Nguyên Đạo rời đi, lập tức nói chuyện tốt này với Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừm, làm không tệ, kế tiếp hãy chờ bốn gia tộc lớn chuẩn bị tiền đi.”
Để gom đủ một trăm bảy mươi năm tỷ, bốn gia tộc lớn bắt đầu rao bán tài sản. Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Những thứ mà bốn gia tộc lớn bán ra đều là những công ty có lợi nhuận ổn định, đều là gà mái đẻ trứng vàng.
Bọn họ bất ngờ bán ra tất cả với số lượng lớn, nhất định có chuyện gì ẩn giấu bên trong!
Quả nhiên, sau khi nghe ngóng mọi người đã biết được, bốn gia tộc lớn làm vậy vì muốn mời Diệp Tông Sư ra tay chống lại kẻ thù.
Bốn gia tộc lớn có thể mời được Diệp Tông Sư
Kẻ thù của họ sắp gặp phải xui xẻo rồi. Người nở nụ cười cuối cùng vẫn là bốn gia tộc lớn.
Không đến hai ngày, bốn gia tộc lớn đã thu được về một trăm bảy mươi năm tỷ.
Bà Mộ liên lạc với Lý Nguyên Đạo trước, yêu cầu ông ta đưa Diệp Tông Sư đến gặp như đã thỏa thuận để thảo luận về các chi tiết cụ thể.
Lý Nguyên Đạo nói: “Chuyển tiền vào tài khoản của tôi, sau khi tôi xác nhận sẽ lập tức đưa Diệp Tông Sư qua.”
Bà Mộ không cần suy nghĩ, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của Lý Nguyên Đạo.
Trong suy nghĩ của họ, Diệp Tông Sư là người hành xử hào hiệp trượng nghĩa đi đầu trong thế hệ, người như vậy chắc chắn sẽ không giở trò.
Lý Nguyên Đạo: “Được rồi, bây giờ các người hãy tìm cách dẫn Diệp Huyền Tần đến địa bàn của mình.”
“Thời gian của Diệp Tông Sư không nhiều, không rảnh đi khắp nơi tìm cậu ta.”
“Không thành vấn đề.” Bà Mộ đồng ý. Cuối cùng bốn gia tộc lớn cùng nhau bắt tay bày ra một bữa tiệc “bồi thường”, mời Diệp Huyền Tân tham gia.
Cái gọi là “bồi thường”, tất nhiên là để đến bù cho người bị hại năm đó – Ngô Nhất Trí. Bữa tiệc này nên được gọi là “Hồng Môn
Yến” thì đúng hơn.
Sau khi Diệp Huyền Tần nhận được lời mời, anh đã đồng ý không chút do dự.
Điều này khiến người của bốn gia tộc lớn vô cùng phấn khích.
Người này thực sự tin rằng bốn gia tộc lớn sẽ cúi đầu. Thật quá nực cười và ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.