Tới giữa trưa, Diệp Huyền Tần mới thong dong đi đến.
Chủ nhân của của bốn gia tộc lớn đã sớm chờ sẵn từ lâu.
Diệp Huyền Tần ngồi xuống, không một ai trong bốn gia tộc lớn để ý tới anh.
Bởi anh sắp sửa trở thành một người chết Diệp Huyền Tần nhìn cái bàn trống không, lạnh lùng hỏi: “Ngay cả đồ cúng lẫn bài vị của người anh em của tôi mà các người cũng chưa dọn xong, đây chính là thái độ bồi thường mà các người nói?”
Chung Thanh thờ ơ cất tiếng: “Đồ cúng và bài vị, chúng tôi đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”
Cô ta búng tay.
Người hầu của nhà họ Chung nhanh chóng mang đồ cúng và bài vị lên, xếp đầy một cái bàn.
Tuy nhiên, bài vị đó không phải của Ngô Nhất Trí, mà là của những người dòng chính trong bốn gia tộc lớn đã bị Diệp Huyền Trân giết hại.
Diệp Huyền Tần đắc ý nhìn kiệt tác của mình, nói: “Người đã chết rồi, tôi cũng tha thứ cho họ thôi. Không cần phải mang bài vị đến xin lỗi nữa.”
“Ngông cuồng!” Chung Thanh vỗ bàn đứng bật dậy: “Họ Diệp, mày quá coi trọng bản thân rồi đấy!”
“Thực sự nghĩ rằng lần này chúng tao tới nhận lỗi với mày sao? Ha ha, ngây thơ!”
Ánh mắt cay độc của cô ta liếc qua đám đàn em, bọn chúng lập tức chạy đi phong tỏa cổng lớn ba tầng ngoài lẫn ba tầng trong đề phòng Diệp Huyền Tần chạy trốn.
Diệp Huyền Tần cau mày: “Mẹ kiếp, cô đang xem thường tôi đó sao? Chỉ bằng hai ba con mèo nhỏ này đã nghĩ tiêu diệt được tôi?”
Chung Thanh cười lạnh: “Lần này như mày mong muốn, bọn tao đã mời một nhân vật lớn đến đối phó mày.”
Diệp Huyền Tân hứng thú hỏi: “Không biết nhân vật lớn ấy là ai nhỉ?”
Chung Thanh: “Diệp Tông Sư tiếng tăm lừng lẫy, chắc hẳn mày cũng đã từng nghe qua.”
Diệp Huyền Tần bật cười giễu cợt: “Các người mời tôi đến đối phó với chính mình, đây mới chính là ngây thơ, hoang đường!”
Bốn gia chủ của các gia tộc lớn nhìn nhau, sau đó lớn tiếng bật cười.
Nhất là Triệu Bất Độ, thậm chí ông ta còn cười đến chảy cả nước mắt. “Ha ha ha, ý của mày là, mày chính là đại tông sư đứng thứ hai Đại Hạ, bách chiến bách thắng, không gì ngăn cản nổi, Diệp Tông Su?”
“Chẳng lẽ nhà mày không có gương sao? Bình thường không thử ngắm xem chính mình có phẩm hạnh thế nào hả?”
“Đồng ý là mày có chút thực lực, nhưng chút thực lực này của mày đứng trước mặt Diệp Tông Sư, tới xách giày cũng không xứng.”
“Mày nói mày là Diệp Tông Sư, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ông ấy”
“Đừng nói là Diệp Tông Sư, mày chỉ cần có thể nói chuyện cùng Diệp Tông Sư thôi, tạo sẽ trực tiếp đi ăn phân.”
Diệp Huyền Tân cũng nở nụ cười: “Vậy chúng ta chờ xem, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy người ăn phân đâu.”
Lúc này, Lý Nguyên Đạo vội vàng thong dong bước vào.
Bốn vị gia chủ nhanh chóng đứng dậy chào hỏi. “Anh Lý, mời ngồi, mời ngồi.”
“Diệp Tông Sư đâu? Sao chỉ có một mình anh đến thế?”
“Có cần chúng tôi cử người đến đón ông ấy không?”
Lý Nguyên Đạo nói: “Diệp Tông Sư đã đến rồi.”
“Tôi dặn các người đưa kẻ thù tới, cậu ta đã đến chưa?”
Bà Mộ vội vàng vươn tay chỉ vào Diệp Huyền Tần nói: “Chính là hắn.”
Lý Nguyên Đạo liếc nhìn Diệp Huyền Trân, bỗng đột nhiên “giận tím mặt”: “Đồ vô liêm sỉ, ý của các người là sao?”
Bốn vị gia chủ sửng sốt: “Ý gì cơ?” Lý Nguyên Đạo: “Các người mời Diệp Tông Sư tới giết chính mình?”
“Mới một trăm bảy mươi năm tỷ đã muốn mua mạng của Diệp Tông Sư, sao các người không tự đi tìm chết đi?”
Bốn vị gia chủ bất ngờ kinh hãi: “Anh Lý, ý…ý của anh là gì?”
Lý Nguyên Đạo: “Vô nghĩa, Diệp Huyền Tần chính là Diệp Tông Sư!”
Âm!
Bốn vị gia chủ giống như bị sấm sét đánh trúng người, hóa đá ngay tại chỗ.
Diệp Huyền Tần… Diệp Huyền Tần chính là Diệp Tông Sư
Chết tiệt!
Bọn họ thế mà lại đi mời Diệp Tông Sư đến giết chính mình, quả thực quá hoang đường và nực cười.
Phế vật Ngô Nhất Trí kia, sao có thể có một người bạn đáng sợ như vậy?
Trước đó bọn họ còn muốn mời Bát Đại Kim Cương, Tứ Đại Sơn Thần cùng với sơn phi đến tiêu diệt Diệp Tông Sư.
Đây quả thực chính là hành vi của thiêu thân lao vào lửa.
Chờ đã, không đúng.