Trong vòng chưa đầy nửa giờ, bên trong tòa nhà đã tan hoang hết cả.
May mắn là lúc này trong tòa nhà không có ai nên không có thương vong về người.
Rắn Hổ Mang mỉm cười hài lòng: “Trương Đại Thiên, đặt chỗ ở hộp đêm tốt nhất thủ đô cho anh em của tôi chơi thoải mái một chút.”
Trương Đại Thiên có chút khó chịu,
Cái tên này rốt cuộc là đến đây để làm nhiệm vụ hay là để ăn chơi thể không biết?
Nhưng dù trong lòng có bất mãn thế nào cũng không dám nói ra, chỉ có thể ngoan ngoãn thu xếp bọn họ đến hộp đêm Đông Phương Tinh.
Ngày hôm sau,
Diệp Huyền Tần dẫn Từ Lam Khiết và Dương Mai từ sáng sớm đi ăn vài món đặc sản của thủ đô: nước đậu và bánh tiêu.
Tuy nhiên, nước đậu thường chỉ được lòng khẩu vị của dân địa phương tại thủ đô còn với Từ Lam Khiết cùng Dương Mai thì thực sự khó nuốt.
Diệp Huyền Tần phải gọi thêm một đĩa gan xào cho hai người họ.
Còn anh thì một hơi uống cạn phần nước đậu còn lại.
Theo phương ngữ tại thủ đô có thể gọi là: Thẳng tuột như đường hầm. Đang uống một cách say mê, Diệp Huyền Tần đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lý Nguyên Đạo. “Cậu Diệp, có chuyện xảy ra rồi. công ty truyền thông Huỳnh Thư của cậu đêm qua bị người ta tới phá.”
Cái gì?
Diệp Huyền Tần vô cùng giận dữ, ngay lập tức dẫn Từ Lam Khiết cùng Dương Mai đến công ty.
Khi Từ Lam Khiết cùng Dương Mai biết được sự tình cũng không khỏi cau mày. “Ai da, đúng là thủ đô nhiều biến động, không dễ dàng sinh hoạt như vậy.”
“Đúng như dự đoán, mới tiếp quản được hai ngày đã bị người ta tới phá hai lần.”
Cả hai nghĩ tới điều này đều không tự chủ mà rụt cổ lại.
Khi cả ba đến công ty truyền thông Huỳnh Thư, công ty đã bị đám người hóng chuyện thích xem nào nhiệt bao vây đến không một kẽ hở.
Tất cả cửa sổ của công ty đều bị đập vỡ, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi trên sàn của tòa nhà.
Qua các ô cửa sổ, có thể thấy một đống lộn xộn bên trong, các vật dụng văn phòng như máy photocopy, máy tính đều bị đập hỏng và thậm chí còn bị ném ra ngoài cửa sổ.
Một số tài liệu cũng bị đốt, vách tường còn có dấu vết cháy xém. Nhân viên công ty đã đến đông đủ từ sớm nhưng đều đứng ở ngoài cửa mà không dám vào. . Đọc 𝑡hêm các chươ𝙣g mới 𝑡ại { TrUmTruy e𝙣.𝑉𝙣 }
Từ Lam Khiết lo lắng vẫy tay với bọn họ: “Mau, mau theo tôi vào.”
“Chúng ta phải nhanh chóng cứu những văn kiện quan trọng còn sót lại của công ty.” Thấy có người dẫn đầu, những nhân viên đó cũng thận trọng đi theo cô và bước vào.
Diệp Huyền Tần vội vàng nháy mắt với Lý Nguyên Đạo.
Lý Nguyên Đạo thấy ám hiệu là hiểu ngay lập tức đi theo Từ Lam Khiết.
Lỡ như trong công ty còn ẩn giấu mối nguy hiểm tiềm tàng nào đó, Lý Nguyên Đạo có thể bảo vệ cô.
Đám đông lại chu mỏ vào xì xào bàn tán. “Ngày hôm qua không phải bốn gia tộc lớn đi mời Diệp Tông Sư đối phó Diệp Huyền Tân sao, đây chẳng lẽ là do Diệp Tông Sư làm.”
“Đang suy nghĩ gì vậy, sao Diệp Tông Sư sao có thể làm mấy cái chuyện lén lút như này chứ?”
“Tôi đã sớm nghe nói, không biết vì nguyên nhân gì, Diệp Tông Sư đã từ chối yêu cầu của bọn họ.”
“Xem ra bốn gia tộc lớn đã mời một thế lực khác đến đối phó với Diệp Huyền Trân.”
Sắc mặt Diệp Huyền Tần tối sầm lại. Không ngoài dự liệu thì đây hẳn là chuyện tốt do Xà Vương Tây Bắc phải người gây ra.
Đây chắc chắn mới chỉ là bước dạo đầu, bọn họ chắc chắn sẽ còn tìm tới nữa.
Diệp Huyền Tần cũng không vội đi tìm, mà dứt khoát chọn ngồi tại chỗ chờ người ta kéo tới cửa.
Tại hộp đêm Đông Phương Tinh. Trương Đại Thiên lo lắng gõ cửa phòng Rắn Hổ Mang.
Rắn Hổ Mang mở cửa trong trạng thái còn đang buồn ngủ,
Anh ta còn đang mê man chưa tỉnh, dưới tình thế cấp bách chỉ đành mặc chiếc quần lót của người phụ nữ qua đêm với mình mà đi ra mở cửa. “Có chuyện gì vậy?” Rắn Hổ Mang không hài lòng hỏi.
Trương Đại Thiên nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng đi bắt Diệp Huyền Tần thôi.”
Rắn Hổ Mang liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Chà, đúng là đã đến giờ rồi.”
“Đi thôi, đi tìm Diệp Huyền Tần.”
Trương Đại Thiên sửng sốt một chút: “Chỉ một mình thôi sao?”
Rắn Hổ Mang đáp: “Một mình tôi cũng đủ rồi. Cứ để các anh em ngủ thêm chút nữa.”
Trương Đại Thiên hoang mang nghi ngờ mình có nghe nhầm không: “Tên họ Diệp kia dù sao cũng là tông sư cấp cường giả, nếu đi một mình thì có chút…”