Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 890:




Lúc này, Trương Đại Thiên vội vàng mang đến hộp đêm Đông Phương Tinh tìm viện binh. Chuyện đội rắn độc bị tiêu diệt, Trương Đại Thiên hoàn toàn không biết.
Ông ta mở cửa quán bar ra và chạy thẳng lên lầu ba.
Các thành viên của đội rắn độc đã bao trọn cả tầng ba rồi.
Phía hành lang đèn đóm mờ ảo, yên lặng tĩnh mịch, mọi thứ đều rất bình thường.
Trương Đại Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Rầm rầm rầm!
Ông ta đập cửa một căn phòng.
Nhưng mà hoàn toàn không hề có phản ứng gì cả.
Ông ta đập thêm vài cái nữa nhưng trong phòng vẫn không có phản ứng gì cả.
Ông ta nhíu mày, trong lòng thầm mắng các thành viên của đội rắn độc ngủ say như chết vậy, chút tính cảnh giác cũng không có.
Ông ta trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cót két
Ông ta dường như không cần dùng sức thì cánh cửa đã bị đẩy ra rồi.
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Trong căn phòng tối đen như mực, không thấy gì cả.
Mùi máu tanh, mùi máu tanh từ đâu ra chú?
Ông ta nhanh chóng mở đèn lên.
Cảnh tượng trong căn phòng khiến toàn thân ông ta cứng đờ hết.
Trên người các thành viên của đội rắn độc có bốn năm vết đâm, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc giường.
Một người phụ nữ xinh đẹp khỏa thân nằm bên cạnh anh ta, không biết là chết rồi hay chỉ ngất đi thôi?
Tiêu rồi, mình đã đến trễ một bước rồi.
Ông ta khó khăn di chuyển từng bước chân và đẩy cửa những phòng khác, cảnh tượng những căn phòng khác vẫn y như nhau.
Lúc này, Trương Đại Thiên đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Chết tiệt, hơn trăm sát thủ tinh nhuệ do Xà Vương đích thân huấn luyện cứ thế bị tiêu diệt trong âm thầm như vậy sao?
Tên họ Diệp ở thủ đô kia có thể lực lớn mạnh đến thế sao?
Bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Huyền Trân rôi.
Trương Đại Thiên phải dựa vào tường từng bước từng bước đi ra ngoài.
Ông ta đứng trước cửa và hít một hơi thật sâu, cảm giác không thoải mái mới phần nào được vơi đi.
Ông ta nhảy lên xe và nói với tài xế: “Đến nhà họ Chung.
Nhà họ Chung!
Đại đại gia chủ còn lại sau khi biết chuyện này đều nổi giận lôi đình. “Phế vật, ăn hại.”
“Biết trước thực lực của đối thủ rất lợi hại mà còn vẫn giả vờ đi một mình, lần này thì xong rồi, toàn quân bị tiêu diệt hết rồi.”
“Đồ chó chết, hại chết chúng ta rồi.”
Trương Đại Thiên than thở: “Khoan nói đến những thứ vô ích đã.”
“Hãy nghĩ cách gom một trăm bảy mươi năm tỷ trước đi.”
Bà Mộ chán nản nói: “Một trăm bảy mươi năm tỷ, lại một cái một trăm bảy mươi năm tỷ nữa sao?”
“Lần trước lấy một trăm bảy mươi năm tỷ ra đã khiến nhà họ Mộ chúng ta bị hao tổn rất nhiều rồi, bây giờ lấy thêm một trăm bảy mươi năm tỷ ra nữa thì nhà họ Mộ chúng ta sẽ trắng tay đấy.
Ba gia chủ khác cũng rất đau xót, đúng là liên tục lấy ba mươi năm nghìn ra thì cho dù là núi vàng núi bạc cũng bị rung chuyển, nhà quyền thế cũng chịu không nổi nữa là. Chung Thanh lạnh lùng nói: “Hắn ta muốn lấy tiền sao? Mơ mộng hão huyền!”
Trương Đại Thiên nói: “Tên họ Diệp kia có nói nếu chúng ta không đưa tiền thì hắn sẽ tìm đến tận nhà đấy.”
“Tên khốn đó nói được làm được đấy.”
Chung Thanh nói: “Ha ha, mọi người đúng là có tư tưởng quá bảo thủ mà.”
“Trong tay chúng ta bây giờ có một nguồn sức mạnh mới, tuyệt đối có khả năng khiến tên họ Diệp kia tan nát!”
“Vậy mà trước đó chúng ta lại không hề để ý đến, thật là ngu ngốc mà.” Trương Đại Thiên nhíu mày: “Sức mạnh mới sao? Cô đang nói Xà Vương Tây Bắc à?”
“Xà Vương Tây Bắc có lẽ ngày mai ngày mốt mới đến nhưng thời hạn Diệp Huyền Trân đưa cho chúng ta là trước tối mai đó.”
Chung Thanh lắc đầu: “Người tôi đang nói không phải Xà Vương Tây Bắc. “Mọi người nghĩ xem, trước đó Diệp Huyền Tần giết hại mười thành viên dòng chính của chúng ta, lần này còn liên quan đến mấy trăm mạng người, hành động xem thường pháp luật như thế là tội tày trời đấy.”
“Thậm chí có thể nhận được sự chú ý của cấp quốc gia nữa! “Tên họ Diệp kia có lớn mạnh nhưng sao có thể là đối thủ của quốc gia chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.