Diệp Huyền Tân: “Cô rời đi trước đi, tôi sẽ xử lý nơi này sạch sẽ.
Bạch Phụ Lưỡng tỏ vẻ bướng binh:: “Không, chúng ta phải đi cùng nhau.”
Nhưng mà, cuối cùng dưới sự thuyết phục của Diệp Huyền Tần, Bạch Phụ Lưỡng vẫn đi trước một bước.
Ánh mắt Diệp Huyền Tân lại dừng trên người đám người Chung Thanh: “Quỳ xuống!”
Thình thịch thình thịch!
Mấy người quỳ xuống, trong lòng điên cuồng run rẩy.
Không ngờ anh ta…có thể chiến thẳng Xà Vương Tây Bắc một cách nhẹ nhàng như vậy.
Anh ta hoàn toàn xứng đáng là đại tông sư đứng đầu Đại Hại Nhưng mà, trời ơi, anh ta còn trẻ tuổi như vậy…
Qua một thời gian nữa để cho anh ta có thời gian trưởng thành, rốt cuộc anh ta có thể đạt tới trình độ nào?
Mấy người không dám tưởng tượng.
Diệp Huyền Tân lạnh nhạt nói: “Ngày mốt chính là ngày giỗ dời mộ của người anh em tôi”
“Nói cách khác, các người còn có thời gian là một ngày mai để tới đối phó t “Nếu không giết được tôi, các người cứ chờ đầu rơi xuống đất đi”
Mấy người run bần bật, không dám nhiều lời Ngay cả đại tông sư đứng đầu Đại Hạ cũng thua trong tay anh ta.
Bọn họ còn lấy cái gì tới đối phó Diệp Huyền Tân đây!
Diệp Huyền Tân đá cây đao chuyên dụng của võ sĩ đến trước mặt Chung Thanh: “Cất đao cho tốt, ngày giỗ của người anh em tôi còn dùng đến.”
Chung Thanh ân hận không thôi.
Đao chuyên dụng của võ sĩ mà mình tự tìm tới cuối cùng lại dùng để tiễn đưa chính mình.
Nực cười, thật nực cười làm sao.
Diệp Huyền Tân nói với Xà Vương Tây Bắc: “Đi ra ngoài một chút chứ?”
Xà Vương Tây Bắc đứng dậy, ngây ngốc đi theo phía sau Diệp Huyền Tân Thắng làm vua thua làm giặc.
Anh ta đã thua, nếu Diệp Huyền Tân muốn lấy mạng của anh ta, anh ta cũng không có một câu oán hận.
Sau khi rời khỏi nhà họ Chung, Xà Vương Tây Bắc cẩn thận hỏi: “Xin hỏi các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao trước kia chưa bao giờ nghe qua tên huý của ngài”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Anh khẳng định đã từng nghe qua”
Xà Vương Tây Bắc sửng sốt: “Ý của ngài là gì?
Diệp Huyền Tần nhìn ra phía xa: “Chờ lát nữa sẽ biết.”
Không bao lâu sau, một chiếc Buza L5 từ phía xa đi tới.
Tướng quân thủ đô Tham Lang xuống xe, cúi chào Diệp Huyền Tân: “Chỉ huy Diệp, em không có tới muộn chứ?”
Cái gì?
Đồng tử Xà Vương Tây Bắc co rút lại, cả người run run.
Chỉ huy Diệp!
Ngài chính là chỉ huy Diệp tiếng tăm lừng lấy!
Thảo nào, chẳng trách mình lại thua ngài.
Anh ta bỗng nhiên cười một cách điên cuồng.
Thua bởi chỉ huy Diệp là một việc rất hợp tình hợp lý.
Không phải Xà Vương Tây Bắc anh ta yếu mà là đối thủ quá mạnh.
Anh ta lại lấy lại sự tự tin.
Trong thiên hạ, ngoại trừ chỉ huy Diệp, anh ta vẫn là đại tông sư số một Đại Hạt Diệp Huyền Tân: “Không biết anh đã từng nghe nói qua về đội cảm tử Lang Vương chưa?”
Xà Vương Tây Bắc vội cung kính trả lời: “Đương nhiên từng nghe nói qua”
“Đội cảm tử Lang Vương là thủ hạ của chỉ huy Diệp, đánh đâu thảng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng. Chỉ một danh hiệu này cũng khiến cho vô số kẻ thủ nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật, không chiến mà hàng”
Diệp Huyền Tân: “Đúng, anh có hứng thú gia nhập đội cảm tử Lang Vương hay không?”
Hai mắt Xà Vương Tây Bắc lập tức bùng cháy: “Có thể cống hiến sức lực cho chỉ huy Diệp là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Xà Vương Tây Bắc nghe lệnh”
Xà Vương Tây Bắc lập tức quỳ một gối xuống đất: “Xin nghe chỉ huy Diệp dạy bảo”
Diệp Huyền Tân: “Hiện tại đặc biệt cho phép anh gia nhập đội cảm tử Lang Vương, phong hào Xà Lang”
“Tôi sẽ ra lệnh cho quân đội đặc chế một bộ cung tiễn làm quà gặp mặt cho anh.”
“Tới biên giới giết địch đi, lấy một nghìn đầu người làm quà đáp lễ”
Xà Vương Tây Bắc: “Tuân mệnh.”
Xà Vương Tây Bắc cười to rời đi.
“Gió thổi vi vu, nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại.”
“Sau này, biên giới sẽ là nhà của tôi. Biên giới không yên bình, tôi sẽ không trở Tham Lang mỉm cười: “Trước kia cảm thấy người này rất lạnh lùng, sao ở trước mặt anh lại giống như một thắng quỷ nhỏ vậy?”
Diệp Huyền Tân sờ sờ đầu Tham Lang: “Ở trong mắt tôi, hai người đều là thăng quỷ nhỏ.”
Diệp Huyền Tân trở lại công ty truyền thông Huỳnh Thư, Từ Lam Khiết đang vội vàng bước ra ngoài.
Phát hiện Diệp Huyền Tân trở về, Từ Lam Khiết vội xông lên, quét mắt nhìn Diệp Huyền Tân từ trên xuống: “Huyền Tần, anh…anh không sao chứ?”