Vẻ mặt bốn vị gia chủ áy náy: “Xin lỗi Trùng Gia, năng lực của chúng tôi không đủ, không thể tiêu diệt Diệp Huyền Tân”
“Cầu xin Lão Phật gia tự mình ra tay xử lý Diệp Huyền Tân”
Trùng Gia nói: “Được, chuyện này tôi sẽ bẩm báo đúng sự thật cho Lão Phật gia, mấy người chờ tin tức của tôi đi.”
“Đúng rồi, các người xác định bức thư khẩn này chưa cho người khác xem qua đấy chứ”
Đám người Chung Thanh lập tức gật đầu “Tôi thề với trời, ngoại trừ bốn người chúng tôi, không có ai từng đọc qua”
“Nếu có nửa câu nói dối thì thiên lôi đánh xuống”
Trùng Gia gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi”
Trùng Gia vội vàng rời đi.
Mà ông ta không biết rằng từ khi ông ta bước vào nhà họ Chung đã bị một bóng đen theo dõi.
Trùng Gia vội vã đi tới con đường phồn hoa ngay trung tâm thủ đô.
Sau khi nhìn xung quanh để đảm bảo không có người chú ý tới mình, ông ta mới tiến vào một phủ đệ tên là “Triệu phú”.
“Triệu phủ” này chính là căn cứ của chủ nhân.
Có thể có được một căn biệt thự tại mảnh đất hoàng kim tấc đất tấc vàng này đủ để thấy thực lực lớn mạnh của “chủ nhân”.
Đương nhiên, mảnh đất này so với cả tòa kiến trúc thì có chút kém hơn.
Triệu phủ này là một tòa nhà theo lối kiến trúc cổ, bên trong bất kì một cây cột gỗ lim tơ vàng nào cũng là vô giá.
Trùng Gia mới vừa đi vào, bóng đen vẫn luôn âm thầm theo dõi lúc này mới đi ra, lười biếng giãn eo một chút.
“Con chó này, đúng là có tiền”
“Chờ ông đây tịch thu tài sản của mày sẽ khiêng một cây cột gỗ lim tơ vàng kia đi kiếm tiền”
Bóng đen này không phải ai khác mà là tướng quân thủ đô, Tham Lang.
Cậu ta nhận lệnh của Diệp Huyền Tân tới giám sát nhất cử nhất động của bốn gia tộc lớn.
Cậu ta lấy điện thoại ra, nói việc này cho Diệp Huyền Tân Diệp Huyền Tân: “Được, làm rất tốt, tiếp tục hành động theo kế hoạch ban đầu”
Thật ra Diệp Huyền Tân đã sớm biết rằng, nếu bản thân muốn bốn gia tộc lớn trực tiếp đưa bức thư khẩn ra, bọn họ khẳng định sẽ không đưa, hoặc là đưa một bức giả.
Dù sao thì bức thư khẩn kia cũng là thứ duy nhất để bọn họ có thể bảo vệ tính mạng mình.
Đưa cho anh thì bọn họ hẳn phải chết không thể nghỉ ngờ.
Cho nên Diệp Huyền Tân dứt khoát tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền, để cho bọn họ đi tìm chủ nhân của bức thư khẩn cầu cứu.
Hiện tại, đuôi của con cáo già cuối cùng cũng lộ ra Nếu đoán không lầm thì vị “Phật gia” ở Triệu phủ kia chính là người đứng đầu Tam Giác Vàng, “chủ nhân” của Trùng Gia.
Thả dây dài câu cá lớn.
Thả dây lâu như vậy cuối cùng cũng câu được con cá lớn tới tay.
Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt, cuối cùng tiến vào chỗ sâu trong Triệu phủ gặp được chủ nhân của anh ta, Lão Phật gia Đây là một ông lão hai tóc mai hoa râm có vẻ hơi phát tướng.
Nửa đời sau của ông ta cả ngày ăn chay niệm phật, nhưng giữa mày lại hiện lên sát khí đằng đằng khiến người ta không rét mà run.
Trùng Gia ở trước mặt ông ta cũng không dám thở mạnh.
Chờ Lão Phật gia niệm xong kinh Phật, lúc này mới liếc mắt nhìn ông ta: “Chuyện gì?”
Trùng Gia lập tức quỳ xuống, trước tiên ba quỳ chín lạy làm lễ.
Tổ tiên của Lão Phật gia là quý tộc hoàng thất, đến bây giờ vẫn còn noi theo quy tắc của tổ tiên.
Sau khi làm xong lễ lạy, lúc này Trùng Gia Trùng mới kể lại một năm một mười chuyện đã xảy ra cho Lão Phật gia nghe.
Lão Phật gia từ trước đến nay ổn trọng như núi sau khi nghe Trùng Gia nói xong lại không thể bình tĩnh được, hai tay khế run Trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, bức thư khẩn năm đó đánh rơi lại ở trong tay bốn gia tộc lớn.
Tai hoạ ngầm ẩn giấu ở bên người nhiều năm như vậy, bản thân vậy mà lại không hề phát hiện.
Ông ta không dám tưởng tượng, một khi bức thư khẩn này được tiết lộ ra bên ngoài thì thứ chờ đợi mình cùng với toàn bộ nhà họ Triệu sẽ là kết cục như thế nào.
Lão Phật gia nóng lòng nói: “Vậy bức thư khẩn kia đâu?”
Trùng Gia: “Tôi đã thiêu nó rồi”
Lão Phật gia: “Bốn gia tộc lớn có để lộ việc bức thư khẩn này ra không?”
Trùng Gia lắc đầu: “Không có.”
Trái tim treo lơ lửng của Lão Phật gia cuối cùng buông xuống một chút.
Ai da, một đời thanh danh, thiếu chút nữa bị hủy trong chốc lát.
Trùng Gia nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, bốn gia tộc lớn muốn để ngài ra tay tiêu diệt Diệp Huyền Tần, ngài xem…”