Lão Phật gia thở dài: “Hiện tại Diệp.
Huyền Tần nhất định đang nhìn chăm chằm bức thư khẩn trong tay bốn gia tộc lớn, nếu lúc này ta ra tay, Diệp Huyền Tân khẳng định sẽ hoài nghi đến ta.”
“Cho nên, hiện tại ta tạm thời không thể ra tay”
“Như vậy đi, người bảo bốn gia tộc lớn chạy trốn trong đêm, ta sẽ phái người giúp đỡ bọn họ”
“Phải tiễn bọn họ đi mới được. Chuyện bí mật này, người sống không thể biết được”
Trái tim Trùng Gia ớn lạnh.
Ông ta biết, cái mà Lão Phật gia gọi là “tiễn đi” chính là đưa đi Tây Thiên.
Thật tàn nhẫn.
Sau khi bốn vị gia chủ biết được Lão Phật gia muốn bọn họ chạy trốn ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió thì trong lòng đã tuyệt vọng.
Ngay cả Lão Phật gia cũng không dám dễ dàng xuống tay với Diệp Huyền Tân sao?
Ai da, tâm huyết nửa đời người của bọn họ ở thủ đô cứ như vậy bị hủy trong chốc lát.
Quên đi, hiện tại có thể giữ được tính mạng đã không tồi.
Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Đêm đó, bốn gia tộc lớn khẩn cấp giải quyết một đống sản nghiệp rồi dìu già dắt trẻ, mang theo một đống vật phẩm quý giá rời khỏi thủ đô.
Vì tránh cho động tĩnh quá lớn, quấy nhiễu đến Diệp Huyền Tân, bốn gia tộc lớn phân biệt từ đông tây nam bắc bốn phương hướng dọc theo đường nhỏ rời khỏi thủ đô.
Chung Thanh nhà họ Chung là người đầu tiên tới đường biên giới phía đông, Tâm trạng cô ta phức tạp quay đầu lại nhìn thoáng qua thủ đô phồn hoa náo nhiệt, trong lòng không đành.
Không biết cuộc đời này còn có cơ hội tới thủ đô nữa hay không?
Cô ta thu lại những suy nghĩ ngổn ngang của mình rồi tiếp tục lái xe.
Nhưng đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm: “Đứng lại, là người nào?”
Chung Thanh sợ hãi đạp mạnh phanh xe.
Mẹ nó, đã trễ thế này sao đường biên giới còn có người?
Mà cảnh tượng một giây tiếp theo khiến da đầu cô ta tê dại Trong bụi cỏ phía trước, ùn ùn chuyển động.
Một người lại một người đứng lên, dày đặc giống như mây đen.
Khoảng hai ba ngàn người.
Bọn họ mặc đồ ngụy trang, súng vác trên vai, đạn lên nòng, uy vũ bất phàm.
Đã trễ thế này rồi mà ở biên giới hẻo lánh sao lại có nhiều binh lính mai phục như vậy?
Người dẫn đầu đi tới, kéo cửa xe của Chung Thanh ra: “Xuống xe”
Chung Thanh nơm nớp lo sợ xuống xe: *Xin chào, chúng tôi..chúng tôi chuyển nhà”
Người dẫn đầu cười lạnh một tiếng: “Đêm hôm khuya khoảt lại đi chuyển nhà?”
Chung Thanh giải thích nói: “Vâng, chúng tôi…chúng tôi có chút vội vàng, mong ngài châm chước một chút.”
Nói xong, Chung Thanh lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng cẩn thận nhét vào trong túi người dẫn đầu.
Không ngờ người dẫn đầu không chút do dự tát Chung Thanh một cái: “Ban ngày ban mặt hối lộ sĩ quan, tội không thể tha thứ”
“Người đâu, tới khống chế bọn họ lại”
Các chiến sĩ lập tức tiến lên, khống chế Chung Thanh và người nhà họ Chung lại.
Chung Thanh có chút nóng này: “Tôi… Tôi biết sai rồi, lần sau tôi không dám nữa”
“Cầu xin ngài…Cầu xin ngài tha tôi một lần. Tôi…Tôi là người nhà họ Chung, nhà của chúng tôi có người ở trong quân đội”
Người dẫn đầu cười lạnh: “Chung Thanh nhà họ Chung?”
Chung Thanh gật gật đầu: “Không sai, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, người nhà họ Chung”
Người dẫn đầu càng cười lạnh lẽo hơn: “Nói như vậy, tôi càng không thể bỏ qua cho cô, “Chung Thanh, chúng tôi nghỉ ngờ cô mưu sát tướng quân, chiếm đoạt tài sản riêng của tướng quân, mời cô hợp tác điều tra với chúng tôi.”
Cái gì?
Người nhà họ Chung như bị sấm sét đánh trên đầu.
Mưu sát tướng quân?
Cái mũ này quá nặng có thể đè chết người sống.
Chung Thanh vội biện giải nói: “Không có…Chúng tôi không có…
“Anh không có chứng cứ thì không được nói bậy”
Người dẫn đầu: “Muốn chứng cứ đúng không, được, tôi đưa các người đi nhìn chứng cứ”
“Mang lên xe.”
Chung Thanh và người nhà họ Chung bị bịt kín hai mắt, mang lên một chiếc xe Jeep quân dụng bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng xe cũng dừng lại Khăn bịt mắt của người nhà họ Chung cuối cùng cũng được tháo xuống.
Nhìn ra bên ngoài chiếc xe, người nhà họ Chung hóa đá ngay tại chỗ.
Bọn họ vậy mà bị đưa tới trước mộ của Ngô Nhất Trí,