Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 906: Đưa tang người anh em




Tất nhiên, đây vẫn không phải là điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất chính là, lúc này mộ của Ngô Nhất Trí đã bị đào lên.
Trên quan tài của anh ta được phủ một lá quốc kỳ đỏ tươi Hàng chục nghìn chiến sĩ, bao quanh mười mấy mét vuông gần nghĩa trang, có thể nói là cảnh tượng vô cùng hùng tráng Gia chủ của ba gia tộc lớn khác cũng được “mời” đi trước họ một bước.
Lúc này đang quỳ trước mộ của Ngô Nhất Trí, vẻ mặt đầy sợ hãi và sám hối.
Đây… Rốt cuộc đây là chuyện gì thế Quả thực trước đây Ngô Nhất Trí từng đi lính, nhưng cũng không đến mức sau khi chết được đắp quốc kỳ, hàng chục nghìn chiến sĩ đưa tang thế này chứ.
Nghĩ lại, người dẫn quân vừa nãy bắt bọn họ có nói bọn họ: “Mưu sát tướng quân.”
Lẽ nào… Ngô Nhất Trí là tướng!
Nhận ra điều này khiến người nhà họ.
Chung sụp đổi “Đợi các người lâu lắm rồi Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên sau lưng họ, khiến nhà họ Chung sợ hãi run lẩy bẩy.
Bọn họ quay đầu.
Diệp Huyền Tân sải bước về phía bên này.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Chung Thanh nơm nớp nói: “Tất cả những chuyện này đều do anh sắp xếp?”
Diệp Huyền Tân cười vui vẻ: “Hài lòng không?”
Chung Thanh nói: “Anh… Rốt cuộc anh là ai?”
“Tại sao… sao lại có thể điều động được hàng nghìn chiến sĩ, sắp xếp nghỉ lễ quốc tang cho Ngô Nhất Trí?”
Lúc này, tướng quân thủ đô Tham Lang chạy bước nhỏ tới: “Chỉ huy Diệp, việc dời mộ đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi có bắt đầu nghỉ thức dời mộ chưa?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: Cái gì?
Chung Thanh như bị đả kích vô cùng lớn, toàn thân run lẩy bẩy.
Chỉ huy Diệp!
Người trước mặt đây là chỉ huy của ba quân, là chỉ huy có một không hai!
Ôi..Ôi trời ơi, sao… sao chúng ta lại chọc vào chỉ huy thế này?
Chẳng bằng chọc vào Vương Minh.
Ngô Nhất Trí vô dụng kia lại là lính của chỉ huy!
Kinh ngạc, hối hận, tất cả cảm xúc xen lẫn vào nhau.
Nếu năm đó mình không đầu độc Ngô Nhất Trí mà cưới cậu ta.
Vậy bây giờ địa vị thân phận của mình chắc sẽ vượt xa gấp nghìn lần cái danh “bốn gia tộc lớn” rồi.
Đồ đần độn, đồ ngu!
Mình chính là một con ngu!
Chung Thanh vừa khóc vừa cười, liên tục hét lên giống như người điên.
Diệp Huyền Tân quát mắng: “Im lặng, đừng có làm phiền đến anh em tôi đang nghỉ ngơi.”
Diệp Huyền Tân vừa nói thì Chung Thanh lập tức ngậm miệng, không dám chống lại mệnh lệnh.
“Cút đi khiêng quan tài đi!”
Chung Thanh ngây dại đi về phía quan tài giống như người mất hồn.
Diệp Huyền Tân cũng đi đến trước quan tài, khui một chai rượu xuất chinh, vẩy xuống quan tài.
Hai mắt Diệp Huyền Tân phiếm đỏ: “Người anh em, chúng ta chuyển nhà rồi”
“Lần này, anh tìm cho cậu một chỗ tốt hơn, sau này cậu có thể an nghỉ rồi”
“Nâng quan tài!”
Hàng nghìn chiến sĩ đồng loạt hô: “Tiễn đưa tướng quân!”
Chung Thanh, Trương Đại Thiên, Triệu Bất Độ và bà Mộ gắng sức nâng quan tài lên.
Sức nặng nghìn cân.
Nhưng lòng bọn họ càng trùng xuống.
Không có gì bất ngờ, sau khi tiễn đưa Ngô Nhất Trí xong, bọn họ cũng nên lên đường rồi.
Hơn một tiếng sau họ mới đến được nghĩa trang Bát Bảo.
Gia chủ của bốn gia tộc lớn sớm đã mệt lả người.
Diệp Huyền Tân đốt nhang: “Người anh em, lên đường bình an”
“Anh sẽ khiến những người này xuống đó cùng cậu”
“Chung Thanh không xứng với cậu, xuống đó rồi cô ta cũng chỉ làm nô lệ thôi.”
“Còn ba người kia sẽ làm trâu làm ngựa”
Diệp Huyền Tân quét mắt nhìn gia chủ của bốn gia tộc.
Bọn họ như sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, chẳng còn giữ hình tượng gia chủ của gia tộc lớn nữa.
Diệp Huyền Tân: “Tự các người kết thúc, đi theo người anh em của tôi đi.”
“Nếu không, bốn gia tộc lớn tôi cũng đào tận gốc, không chừa một mống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.