Diệp Huyền Tế lộ vẻ mặt không mấy vui vẻ. Mẹ nó, kế hoạch đã sắp thành công, nửa đường lại lòi ra một tên phá rồi. Tên này xuất hiện thật không đúng lúc.
Diệp Huyền Tần đảo mắt nhìn Liễu Yên Nhi với Diệp Huyền Tề, lập tức hiểu ra bảy tám phần. Người anh trai của mình, lòng dạ vô cùng độc ác.
Muốn giết người không dao sao? Nếu như anh ta thành công, quả thật so với chết đi còn khó chịu hơn gấp vạn lần.
Diệp Huyền Tần đi về phía Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết hoảng sợ lùi ra sau: “Đừng tới đây.
Anh là ai?” Diệp Huyền Tần có chút tức giận, búng nhẹ lên trán Từ Lam Khiết một cái: “Đồ ngốc, anh là Huyền Tần của em, sao em lại không nhận ra anh chứ?”
Từ Lam Khiết có chút xúc động, hành động này thật là quen thuộc.
Tử Lâm khiết chỉ Diệp Huyền Tề: “Nếu anh làHuyền Tần, vậy anh ta là ai
Diệp Huyền Tan: “Là anh trai song sinh của anh, Diệp Huyền Tế”
Từ Lam khiết: “Vậy người tối hôm qua mang em đến nhà họ Diệp không phải anh mà là anh ta ư
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ”
Từ Lam Khiết: “Trong tấm hình kia.
Diệp Huyền Tần thở dài: “Dùng não suy nghĩ một chút thì sẽ biết đó là ai.”
“Anh đã ra tay đánh Liễu Yên Nhi, hiện tại anh với cô ta là kẻ địch, sao lại qua lại với nhau được chứ?”
Oa!
Sau khi xác nhận người này chính là Diệp Huyền Tần, Từ Lam khiết không kìm chế được nỗi lòng, và lên khóc lớn. Huyền Tần không hề phản bội cô, mà là có người mạo danh anh, cố ý tạo hiểu lầm. Huyền Tần vẫn còn yêu cô.
Diệp Huyền Tần đau lòng ôm cô vào lòng: “Cô gái ngốc, lần sau đừng dễ tin người như thế ”
“Lần sau nếu như gặp chuyện gì cũng phải nói cho anh biết.”
Từ Lam Khiết nức nở nói: “Huyền Tần, xin lỗi anh.””Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa, anh là cả thế giới của em
“Nếu mất anh, em sống còn có ý nghĩa gì nữa. ” Nói xong, Từ Lam Khiết khóc càng dữ dội hơn.
Ảnh mắt Diệp Huyền Tần lạnh như băng, nhìn về phía Diệp Huyền Tề và Liễu Yên Nhi
Hai người bỗng cảm giác không khí xung quanh lạnh xuống mấy phần, lạnh thấu xương tủy.
Diệp Huyền Tề không những không áy náy, ngược lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, nói: “Nhìn cái gì?”
“Anh làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu.”
“Cậu là dòng dõi của nhà một gia đình quyền quý, cậu lại cưới một cô gái ti tiện về làm vợ, đẩy là bội tro trát trấu lên mặt nhà họ Diệp.”
“Người làm anh như anh, không muốn cậu trở thành nỗi sỉ nhục của nhà họ Diệp, nên mới dùng cách này để cô ta rời khỏi cậu.”
Diệp Huyền Tần cười lớn: “Sao lại có thể mặt dày tráo trở như thế nhỉ?”
“Năm đó anh để tôi thay anh ngồi tù, cũng là tốt với tôi sao?”
“Anh anh.” Diệp Huyền Tế ấp ủng, không cònngụy biên được nữa.
Diệp Huyền Tấn lộ ra hưng quang, từng bước đi về phía Diệp Huyền Tổ
“Có cái gì cứ việc nhắm đến tôi, ai tôi cũng không từ chối
“Nhưng Lam Khiết là vảy ngược của tôi, ai đụng đến, tôi đều không tha.”
Diệp Huyền Tề luống cuống: “Mày… mày muốn làm gì? Tao là anh của mày đấy.”
“Mày dám đánh tao, là đại nghịch bất đạo”
Bop!
Diệp Huyền Tấn không do dự đá một cước, đạp cho Diệp Huyền Tế bay ra xa. Diệp Huyền Tề đáp xuống trên miệng một thùng rác, thùng rác kia vỡ vụn tại chỗ,
“Khụ khụ, thằng khốn kiếp!” Diệp Huyền Tề gào thét: “Mày đánh tao là tội khi sư diệt tổ, nhà họ Diệp tuyệt đối không tha cho mày.”
Diệp Huyền Tần không thèm để ý đến anh ta, ảnh mắt lại hưởng về Liễu Yên Nhi.
Liễu Yên Nhi cắn rằng: “Mày đồng thời đắc tội với hai gia tộc quyền quý như nhà họ Liễu và nhà họ Diệp, mày sẽ….”
Bop!
Diệp Huyền Tấn không chút do dự giáng một bạt tai, người Liễu Yên Nhi xoay tròn 360 độ, ngã nhào trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
“Nhà họ Diệp và nhà họ Liễu, trong mắt tôi chẳng qua chỉ là một con rệp ”
“Mấy ngày này các người dùng tất cả vốn liếng đến đối phó với tôi, bởi vì, qua mấy ngày nữa các người sống không nổi đâu.”
“Lam Khiết, chúng ta đi.”
Diệp Huyền Tần kéo tay Lam Khiết rời đi.