Liễu Thành Gia kết thành thông gia với nhà họ Diệp vốn dĩ là muốn nuốt chửng nhà bọn họ. Làm sao có thể dễ dàng để lỡ mối nhân duyên này?
Bà cụ Diệp vui mừng khôn xiết: “Được, có câu này của ông Gia là tôi đã yên tâm rồi”
“Tôi tuyên bố, hôn lễ tiếp tục”
Liễu Thành Gia: “Hai con tiếp tục thành hôn đi.”
“Tôi sẽ tìm cách cứu Yên Thành ra ngoài.”
Rời khỏi nơi tổ chức hôn lễ, Liễu Thành Gia gấp gáp gọi một cuộc điện thoại: “Lão.
Phật gia, cứu tôi.”
Không sai, người mà ông ta cầu cứu chính là chủ nhân của Triệu phủ, cũng chính là “chủ nhân” của Trùng Gia.
Nhà họ Triệu là hoảng thất, so với nhà quyền thế hàng đầu như nhà họ Liễu còn cao hơn một bậc.
Sau khi nghe Liễu Thành Gia kể rõ đầu đuôi xong, Lão Phật gia lãnh đạm nói: “Chỉ là một cái tội bao che nhỏ mà thôi, không thành vấn đề.”
Nỗi lòng của Liễu Thành Gia cuối cùng cũng buông xuống: “Cảm tạ ngài đã giúp đỡ.”
Đột nhiên Lão Phật gia chuyển lời: “Nhưng mà, ông cần giúp tôi một chuyện.”
Liễu Thành Gia vội nói: “Mời ngài cứ nói.”
Lão Phật gia: “Giết chết Diệp Huyền Tân!”
“Hả?”
Liễu Thành Gia kinh ngạc: “Ngài cũng biết Diệp Huyền Tần sao?”
“Vả lại, còn kết thù với nó?”
Ông ta lạnh lùng nói: “Chuyện gì không nên biết thì đừng có hỏi”
“Hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ u Thành Gia liên tục đáp lời nghe theo: “Đúng rồi, tôi có thể nhờ ngài giúp đỡ thêm một việc này không?”
“Ngài có thể để công ty dược Nhân Hoà đến thủ đô mở nhà máy không? Yên tâm, tôi chỉ tới tài trợ, công ty dược Nhân Hoà chỉ cần có một cái tên là được.”
Lão Phật gia: “Không thành vấn đề.”
“Cảm tạ, cảm tạ ngài”
Cúp điện thoại, Liễu Thành Gia cảm thấy vô cùng sảng khoái. Mang được công ty dược Nhân Hoà đến thủ đô mở nhà máy, là bước thứ hai trong kế hoạch thâu tóm nhà họ Diệp.
Lão Phật gia bên này thì đang ngồi cảm thán: “Cái tên họ Diệp như cái cây khuấy phân heo kia thật đúng là may mắn mà.”
“Ngay cả nhà họ Liễu cũng phải chịu thua.”
“Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa có hành động gì nhảm vào ta, hẳn là vẫn chưa tra ra ta.”
“Vậy trước tiên cứ để nhà họ Liễu chơi đùa với cậu ta đi.” Lão Phật gia cho rẵng, Diệp Huyền Tân có thể đứng vững đến hiện tại, hoàn toàn là nhờ vào may mắn.
Ngày tiếp theo, sau khi Từ Lam Khiết ăn xong điểm tâm, lập tức đến công ty công ty điện ảnh Đại Hạ tiếp tục bàn chuyện hợp tác.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết công ty công ty điện ảnh Đại Hạ là của nhà họ Diệp.
Nếu không, chắc chắn sẽ không hợp tác cùng công ty công ty điện ảnh Đại Hạ.
Từ Lam Khiết vừa rời đi, tướng quân thủ đô Tham Lang đã đến.
“Anh, có tin tức lớn.”
“Lão Phật gia cuối cùng cũng xuống tay, ông ta ra mặt tự mình bảo vệ Liêu Yên Thành”
“Anh xem, có muốn em bắt Liễu Yên Thành trở lại không?”
Diệp Huyền Tân có chút kinh ngạc: “Hả?
Nhà họ Liễu cũng quen biết ông ta sao?”
“Khó trách nhà họ Liễu có thể đứng vững trăm năm không ngã, hoá ra là nhờ có nhà họ Triệu chống lưng.”
“Tạm thời đừng bắt, bây giờ nếu nhà họ.
Liễu sụp đổ, toàn bộ gia sản sẽ sung vào công quỹ, một cắc tiền tôi cũng không có được.”
“Chờ tôi đem nhà họ Liễu tặng cho Lam Khiết đã, rồi mới ra tay với người nhà họ Liễu.”
Tham Lang: “Hiểu rồi ạ”
“Đúng rồi anh, em nghe được từ một nguồn tin tức ngầm nói, nhà họ Liễu muốn nhà họ Diệp đưa cho bọn họ 10% cổ phần, xem như phí để anh xuất hiện.”
“Nhưng cho đến hiện tại, người nhà họ.
Liễu vẫn không có phản ứng gì, em nghỉ bọn họ đã lấy phí kia xung vào quỹ đen rồi”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừm, không sao.”
“Dù sao nhà họ Liễu và nhà họ Diệp cũng đã năm trong tay tôi, cho dù là cổ phần của ai, với tôi mà nói chỉ như tay trái truyền qua tay phải mà thôi”
Tham Lang: “Em hiểu rồi”
Lúc này, bỗng nhiên Lam Khiết gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tân. Điện thoại vừa kết nối, Diệp Huyền Tân liền nghe thấy tiếng Lam Khiết khóc.
Diệp Huyền Tân lập tức căng thẳng: “Lam Khiết, em sao vậy?”
Từ Lam Khiết nức nở dữ dội: “Huyền Tân, nhanh đến công ty công ty điện ảnh Đại Hạ cứu eml”
“Em..bị bọn họ bắt lại