Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 931: Báo thù cho Lam Khiết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùng!
Lửa giận của Diệp Huyền Tân lập tức bùng cháy, hai tay nắm chặt, đăng đãng sát khi đi về phía hai tên bảo vệ.
Từ Lam Khiết nhìn thấy Diệp Huyền Tân thì vui đến bật khóc: “Huyền Tân, anh tới rồi Hu hu, cứu em với.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Lam Khiết yên tâm, có anh ở đây không sao đâu”
Hai tên lực lưỡng chặn trước cửa, không để Diệp Huyền Tần tiến vào: “Cút ra ngoài, ông chủ của bọn tao đang bàn chính sự, người không phận sự không được tiến vào.”
Bốp bốp!
Diệp Huyền Tân không nói hai lời, trực.
tiếp đấm vào căm hai tên bảo vệ.
Rắc!
Hai tên bảo vệ bị đấm gấy xương hàm, cả người thẳng tắp bay lên cùng một lúc.
Đầu của hai tên đó phá vỡ trần nhà rồi kẹt lại ngay trên đó, còn thân thể thì giống hai con lật đật, lắc lư không ngừng.
Diệp Huyền Tân chộp lấy hộp sơ cứu bên cạnh, rửa sạch vết thương cho Từ Lam Khiết.
Nước mắt đau đớn của Từ Lam Khiết đảo quanh trong hốc mắt: “Huyền Tần, em xin lỗi”
“Nếu sớm biết công ty công ty điện ảnh Đại Hạ là sản nghiệp của nhà họ Diệp, em tuyệt đối sẽ không hợp tác với bọn họ.”
Diệp Huyền Tân đưa tay ra, vuốt ve mái tóc dài của Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em thích công ty này sao? Vậy anh tặng em là được.”
Phụt!
Trương Mạnh Tây không nhịn được phì cười: “Haha, chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Diệp, mày đang xem mình là gia chủ của nhà họ Diệp sao?”
“Sản nghiệp nhà họ Diệp, mày nói tặng là tặng?”
Diệp Huyền Tân nhìn về phía Trương Mạnh Tây băng ánh mắt rét lạnh: “Bây giờ, chúng ta nên tính sổ với nhau rồi.”
Trương Mạnh Tây thản nhiên: “Tính sổ?
Được, vậy tao sẽ tính với mày một chút.”

Anh ta không muốn ngồi tù, nên vội vàng xua tay: “Bỏ đi bỏ đi, dù gì mày cũng là con rơi của nhà họ Diệp, tao sẽ tha cho bọn mày một lần”
“Chuyện lần này hòa nhau, mau cút đi.”
Diệp Huyền Tân: “Hòa nhau? Anh nghĩ hay thật”
Anh mang đôi găng tay trắng lên, vừa nhìn chãm chãm vừa đi về phía Trương Mạnh Tây, Trương Mạnh Tây sợ hãi bước lùi về phía sau: “Mày….mày muốn làm gì?”
Diệp Huyền Tân: “Nói cho tôi biết, là ai sai anh làm như vậy?”
Trương Mạnh Tây: “Không ai sai khiến tao cả…
Diệp Huyền Tân đột nhiên đưa chân qua đầu đối phương, sau đó dùng sức đạp xuống.
Bịch!
Chân của Diệp Huyền Tần đạp lên đầu Trương Mạnh Tây. Âm một tiếng, Trương.
Mạnh Tây ngã lên những mảnh vỡ của dàn chuông.
Mảnh vỡ của dàn chuông đâm vào mặt Trương Mạnh Tây, khuôn mặt của anh ta lập tức bị đâm cho thủng lỗ chỗ.
Aaaal Tiếng kêu gào tê tâm liệt phế, vang vọng khắp cả phòng làm vị Diệp Huyền Tân: “Nói, là ai sai anh làm như vậy.”
Trương Mạnh Tây: “Không có…
Diệp Huyền Tân lại lấy chân đạp mạnh lên lưng Trương Mạnh Tây.
Aaaaa! Tiếng hét truyền đến càng thêm thê thảm.
Mảnh vỡ của dàn chuông đâm rách bụng của anh ta, máu chảy ra như suối.
Diệp Huyền Tân: “Nói.”
Cái tên này, đúng là một con quỷ. Trương Mạnh Tây sụp đổ, lập tức khai ra.
Anh ta vội vàng nói: “Là Diệp Huyền Tê, Diệp Huyền T đã sai tôi làm”
“Anh ta muốn ngủ với Từ Lam Khiết, nên bảo tôi đem dàn chuông đến vu oan giá họa cho cô ta.”
Khốn khiếp!
Hai tay Diệp Huyền Tân nắm chặt.
Nghiêm túc mà nói, trên danh nghĩa, Từ Lam Khiết chính là em dâu của hắn.
Vậy mà hắn dám để ý đến cô ấy, đúng là không bằng cầm thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.