*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Bất Tâm lắc đầu: “Không được”
“Năm đó nhà họ Diệp đã hại tôi tán gia bại sản, bây giờ tôi chỉ khiến họ đền lại một khoản tiền thôi, đó cũng đã là ân huệ ngoài pháp luật rồi”
“Hy vọng là ông Gia sẽ không làm tôi khó xử”
Liễu Thành Gia mất hứng: “Ông Tâm, lần đấu thầu cổ phiếu của nhà họ Diệp lần này là do tôi đề xuất”
“Tuy rằng là ý tốt nhưng lại gây nên chuyện xấu, nhưng mà tôi cũng có trách không thể thoái thác. Tôi phải có trách nhiệm với nhà họ Diệp.”
“Thể diện của tôi không đủ lớn sao, vậy thể diện tướng quân Yên Thành con trai tôi thì không biết có đủ lớn không?”
Khi nhắc đến con trai làm tướng, vẻ mặt của Cao Bất Tâm lập tức trở nên bối rối.
Cuối cùng Cao Bất Tâm nghiến răng, nói: “Được, lần này tôi sẽ giữ thể diện cho ông Gia một lần”
“Nhưng hợp đồng cổ phần pha loãng này không thể hủy bỏ, nhà họ Diệp sẽ tiếp tục hợp tác với công ty dược Nhân Hòa”
“Nhưng mà, tôi có một yêu cầu rất nhỏ”
Cao Bất Tâm nói: “Ừm, con là con gái của ông Gia, bây giờ lại là người của nhà họ Diệp, bác cảm thấy con phụ trách lĩnh vực kinh doanh này sẽ tốt hơn”
Liễu Yên Nhi vui mừng: “Cảm ơn bác Cao đã tác thành.”
Cả gia đình nhà họ Diệp lại biến sắc.
Liễu Yên Nhi thật sự là người nhà họ Diệp, nhưng cô ta vừa mới được gả tới đây, vẫn còn mang họ của mình, liệu Liễu Yên Nhi có thể sống cùng người nhà họ Diệp không?
Người nhà họ Diệp không thể tin vào cô.
Cuối cùng, bà cụ Diệp nghĩ ra một cách để thỏa hiệp: “Ông Tâm, tôi đề cử để quản gia nhà tôi đến phụ trách kinh doanh”
“Quản gia không mang họ Diệp, lại rất có năng lực, cho nên đó là người thích hợp nhất”
Liễu Thành Gia và Liễu Yên Nhi không cam tâm tình nguyện!
“Bà cụ Diệp, ý bà là gì?”
“Bà thà tin tưởng một người quản gia, còn hơn là tin tưởng cháu dâu của mình sao?”
“Hơn nữa, Liễu Yên Nhi là người hợp tác do ông Tâm tự mình chỉ định, bà dám làm trái ngược lại ý của ông ấy sao?”
Cao Bất Tâm cũng đưa ra tối hậu thư: “Nếu nhà họ Diệp muốn hợp tác với công ty Nhân Hòa, ngoài Liễu Yên Nhi ra thì không còn sự lựa chọn nào khác.”
Cả nhà họ Diệp đều rối rắm.
Hợp tác với công ty dược Nhân Hòa là hoạt động kinh doanh cốt lõi của nhà họ.
Diệp, thậm chí là liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc.
Ai có thể yên tâm đem vận mệnh của gia tộc họ Diệp giao vào tay một người ngoại tộc chứ.
Nhưng nếu như không đồng ý, thì nhà họ Diệp sẽ bị tổn thất nghiêm trọng Trong lúc rối ren, Diệp Huyền Tân đột lễu một tiếng: “Đưa lĩnh vực kinh doanh nòng cốt nhất của gia tộc cho một người không mang họ quản lý, hoang đường”
Người nhà họ Diệp đột nhiên trừng mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền Tần.
Từ khi thằng oắt con này đến, nó cứ liên tục nói lời châm chọc, khiến người khác khó chịu.
Bà cụ Diệp tức giận mảng: “Mày im miệng cho tao, chuyện của nhà họ Diệp không tới lượt một thằng con rơi như mày lên tiếng.
Diệp Huyền Tân nhún vai: “Được thôi, đây là bà nói đấy nhé.”
“Một chút nữa tốt nhất là đừng đến cầu xin tt Diệp Huyền Tân cũng tức giận mảng: “Câu xin mày? Xin mày làm cái gì? Cầu xin mày làm cho nhà họ Diệp mất mặt, thành trò cười sao?”
Diệp Huyền Tân thần bí cười: “Tôi nhớ rõ câu nói này của anh rồi”
Ngay thời điểm này Cao Bất Tâm lại vô cùng hoảng hốt.
Thánh thần ơi, sao ngài ấy lại ở đây?
Ông chủ của công ty dược Nhân Hòa, chỉ huy toàn quốc.